Về lại căn căn nhà quen thuộc, chỉ có hơi ấm của sự bình yên, Lưu Diệp Minh giống như được trở lại sự tự do. Tối cùng ngày, Trần Đình Y hóa thú cả một đêm, khiến Lưu Diệp Minh phải vận hết sức đạp người ra mới bảo toàn được tính mạng mình. Vài ngày sau đó, Trần Đình Y lấy lí do sức khỏe Lưu Diệp Minh không tốt mà không lên lịch trình gì cả.
Cả hai cùng nằm trên giường, Trần Đình Y xem công việc trên máy tính, còn Lưu Diệp Minh gối đầu lên căng chân y mà chơi game.
Trần Đình Y nhìn xuống chân mình, cười nói: “Em nói xem, ai sẽ nghĩ một ảnh đế sẽ có tướng nằm xấu như vậy không chứ?”
Lưu Diệp Minh tay bấm điện thoại, mở miệng đáp lại: “Em nằm như vậy thì sao chứ, cũng không phải là ngủ cùng bọn họ. Ai biết được bản thân em nằm xấu đẹp ra sao?”
Trần Đình Y vương tay xoa đầu Lưu Diệp Minh, làm tóc hăn rối tung lên: “Vậy em không sợ anh chê em à?”
Lưu Diệp Minh vỗ cái “chát” vào bàn tay trên đầu mình: “Anh dám chê em à. Vậy hằng đêm ai là người luôn phải ôm em mới ngủ được.”
Trần Đình Y cảm thấy bản thân cưng Lưu Diệp Minh đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi. Đưa tay xoa nắn má người ta: “Là anh sợ không ôm chặt em, em sẽ xoay người đá lung tung.”
Lưu Diệp Minh liếc nhìn Trần Đình Y, ánh mắt dè bỉu đối phương: “Chứ không phải không có em anh không ngủ được à.”
Trần Đình Y đem máy tính đặt qua một bên, cuối đầu hôn lên trán hắn một cái, thấp giọng nói: “Không phải em cũng vậy à.”
Cảm giác được có mùi nguy hiểm tỏa ra từ câu nói này, Lưu Diệp Minh đem cả bàn tay đẩy mặt Trần Đình Y cách xa mình: “Anh nói thì nói, ghé sát như vậy làm gì?”
Trần Đình Y đáy mắt tối lại, chỉ cười ha một tiếng. Nhân lúc Lưu Diệp Minh không chú ý, mà nắm chặt bàn tay đang đặt lên mặt mình, rồi nhẹ nhàng vươn ra đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay hắn. Lưu Diệp Minh bị hành động này khiến cho cả người run rẩy, cảm giác toàn thân như nhũn cả đi.
Một bàn tay khác vừa luồn vào áo Lưu Diệp Minh, chưa kịp vuốt ve thân thể non mềm, đã vội giật tay tránh sang một bên.
Trần Đình Y hơi uẩn khúc: “Em ám sát chồng.”
Mới nãy Lưu Diệp Minh vung cước chân muốn đá người, nên Trần Đình Y mới vội thu lại móng vuốt tránh đi.
Lưu Diệp Minh cười ranh mãnh: “Em chỉ là lo cho sức khỏe của anh thôi. Dù sao cũng có tuổi rồi mà.”
Nói xong câu này, Lưu Diệp Minh bước xuống giường định rời đi: “Đại Đồng sắp đến rồi, em mở cửa cho nó.”
Trần Đình Y không quan tâm là ai đến, vội nắm tay Trần Đình Y kéo lại: “Anh mới 33 tuổi thôi.”
Lưu Diệp Minh mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Trần Đình Y: “Sang năm là anh 34 tuổi rồi. Còn nữa, cho dù có là 10 hay 20 năm sau, thì anh vẫn lớn hơn em tận 6 tuổi.”
Không để đối phướng trả lời, Lưu Diệp Minh liền quay lưng xuống nhà, vừa đi vừa cười vui vẻ, để lại Trần Đình Y có dấu hiệu hoài nghi về tuổi tác. Mãi lúc sau mới hồi thần mà xuống giường theo.
Đại Đồng đến, đem theo rất nhiều đồ. Vì đã quá quen với việc Trần Đình Y nhờ vã những người đến nhà chơi mua đồ rồi, nên cũng không nói gì thêm, mà trực tiếp đem vào nhà bếp.
Đại Đồng lấy ra điện thoại trong túi, mở lên file ghi âm. Bên trong là giọng nói của Nghị Úy và thêm một người nữa.
Nghị Úy: “Chuyện lúc trước ông làm tốt lắm.”
Người đàn ông: “Chuyện ông kêu tôi làm, tôi đã làm rồi, vậy cái kia… có phải ông cũng nên…”
Nghị Úy: “Ông đừng lo lắng, tôi sẽ không để mọi chuyện bại lộ đâu. Việc đó sẽ không ảnh hưởng đến ông.”
Người đàn ông: “Tốt nhất là như vậy. Chúng ta đã ngồi chung thuyền, nếu thứ đó rơi ra ngoài, đừng nói là ông hay tôi. Mà cả giới giải trí và kinh doanh đều liên lụy.”
Nghị Úy: “Ha, kinh doanh và giải trí… Ngoài mặt thì không liên quan, nhưng đằng sau đó lại là mối liên kết đen tối. Người khác tôi không biết, nhưng tôi cung cấp người cho các ông. Các ông cũng phải biết trả lại gì đó chứ. Đây là có qua có lại.”
Đoạn thoại đến đây là hết. Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh hiểu được ý nghĩa trong từng câu chữ kia. Đây có lẽ là một ông lớn nào đó đã từng mua người từ tay Nghị Úy đi.
Lưu Diệp Minh cau mày: “Em ghi âm được từ khi nào?”
Đại Đồng đưa tay lên xoa đầu, cảm thấy tóc mình lại dài ra, nó thầm nghĩ lát về phải cắt đi thôi.
Đại Đồng: “Bốn ngày trước. Em đang dọn dẹp trong kho chứa đồ cũ, Nghị Úy cùng tên kia không biết có mặt em ở đó nên đã nói chuyện. Em là vô tình ghi âm lại được thôi.”
Lưu Diệp Minh biết phòng chứa đồ cũ của Phương Doanh. Căn phòng lớn chứa đạo cụ dùng cho đóng phim, trong một góc có thêm một phòng nhỏ, dùng làm kho đựng đồ cũ không dùng đến. Đại Đồng là tạp vụ trong công ty, vào kho dọn dẹp là chuyện bình thường, cho dù bị Nghị Úy bắt gặp cũng sẽ không nghi ngờ nó.
Lưu Diệp Minh như nhớ ra gì, nhìn thẳng vào mắt Đại Đồng hỏi: “Làm sao em xin vào trong đó được?”
Đại Đồng hơi có phần do dự mới trả lời. Nó kể lại toàn bộ sự việc. Hôm đó, sau khi hai người rời đi, Đại Đồng dựa theo số mà Trần Đình Y để lại gọi cho người kia. Bên kia vang lên giọng nữ.
Cả hai hẹn gặp nhau, trao đổi một số chuyện. Lúc này Đại Đồng mới biết cô nàng tên Văn Tú Anh, là nhân viên làm việc trong công ty của gia đình Chí Vân. Năng lực làm việc rất tốt, là người Chí Vân tin tưởng mà đem cho Trần Đình Y mượn.
Cả hai lên kế hoặc rất chi tiết, vì là người có kinh nghiệm, nên Văn Tú Anh dễ dàng khoanh vùng được các công ty có nghi vấn trốn thuế.
Văn Tú Anh chỉ vào tờ giấy có đủ tên các công ty doanh nghiệp: “Trước tiên chúng ta bắt đầu từ đây. Các công ty ma này là nơi dễ phạm tội nhất. Cậu cùng mọi người thường xuyên lui tới đây. Những chuyện khác tôi sẽ lo liệu.”
Đại Đồng nhìn người con gái lớn hơn mình vài tuổi vẻ ngoài tươi trẻ, nhưng khí độ lại rất trưởng thành này, khẽ nhướng mày: “Vậy còn chị? Dù Đình Y bảo tôi liên lạc với chị, nhưng làm sao tôi có thể tin một người chỉ mới quen biết vài phút chứ.”
Văn Tú Anh nở nụ cười bí hiểm: “Vậy cậu tin tôi mấy phần?”
Đại Đồng: “Không quá 50%.”
Văn Tú Anh tròn mắt kinh ngạc: “Ồ, không ngờ cậu lại tin tôi nhiều như vậy?”
Đại Đồng lạnh lùng hỏi lại: “Vậy chị nghỉ tôi sẽ tin chị mấy phần?”
Văn Tú Anh đưa lên 2 ngón tay: “Không quán 20%.”
Đại Động bật cười, nụ cười này của nó khiến Văn Tú Anh có phần khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”
Đại Đồng: “Cười chị ngây thơ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...