Thanh niên đưa hai người đến trước một căn biệt thự, Chí Vân khẽ cau mày khó chịu: “Còn tưởng là đi đâu, hóa ra lại là nơi này.”
Trần Đình Y hỏi: “Cậu ta kêu cậu đưa chúng tối đến đây có chuyện sao?”
Thanh niên nhún vai không đáp, chỉ nói: “Hai anh vào trong đi, em không tiện đi vào.”
Trần Đình Y và Chí Vân vào trong, Vũ Minh Uy đang ngồi trong phòng khách, Trần Tinh Tinh nghiêm mặt đứng sau lưng. Ngoài hai người ra còn có vài người khác nữa. Hàng Nghi Nguyệt là mẹ kế Vũ Minh Uy, đang ra sức lấy lòng dù thâm tâm bà ta cực kì khinh bỉ đứa con riêng tàn tật này: “Không phải cũng chỉ là một đứa minh tinh không danh tiếng sao? Cũng không có quan hệ gì với con cả. Con xem, dù sao Minh Hy nó mới là em trai con…”
Vũ Minh Úy phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía Hàng Nghi Nguyệt, sau đó liếc nhìn Vũ Minh Hy đang quỳ dưới sàn nhà. Gã ta cắn răng nuốt xuống nhục nhã.
Hai người vừa vào nhà đã thấy một màn này, Trần Đình Y hơi nhướng mày, Trần Tinh Tinh thấy y liền chào: “Cậu đến ạ.” Y khẽ gật đầu lại.
Chí Vân và Vũ Minh Uy có quan hệ, hắn vẫn luôn ghét nhà nội của Vũ Minh Úy, giờ chứng kiến tận mắt hai mẹ con dâm phụ này chịu nhục, tất nhiên không tránh khỏi ngứa miệng nói vài câu châm chọc: “Yô, sau tiểu thiếu gia của Vũ gia lại quỳ trong khổ sở vậy. À còn cái vị lão bà bà kia nữa, người ta thường có câu ‘con cái là máu thịt từ người mẹ’ Sao giờ ‘máu thịt’ của bà quỳ gối người ta, mà bà lại dửng dưng ngồi trên ghế vậy… Không phải cũng nên quỳ cùng sao.”
Hàng Nghi Nguyệt tức giận muốn mắng lại, nhưng kịp nhớ ra bản thân hiện tại đang ở tình cảnh gì, cũng nhớ thân phận của Chí Vân ra sao. Vũ Minh Hy bị sỉ nhục, hai mắt gằng đầy tơ máu, tựa hồ muốn đứng lên, vừa khẽ động người, Vũ Minh Uy giống như biết trước mà cảnh cáo: “Chân nào của cậu đứng lên trước, Tinh Tinh liền phế ngay chân đó.”
Hai mẹ con họ sợ xanh cả mặt, ý định đứng dậy cũng bị dập tắt. Hơn ai hiết, Vũ Minh Hy là người biết rõ nhất sức lực của Trần Tinh Tinh. Gã ta vẫn luôn hoài nghi vì sao một người nhìn nhỏ con, không cơ bắp như Trần Tinh Tinh, lại mang trong mình một sức lực kinh khủng. Gã từng bị Trần Tinh Tinh đánh, khi đó một tay cậu nắm mặt gã ấn xuống đất. Khi ấy Vũ Minh Hy tưởng bản thân suýt bị bị Trần Tinh Tinh một tay có thể bóp nát sọ mình. Tức nhiên không đến mức như vậy, đó cũng chỉ là do gã tưởng tượng khi bị đối phương dùng sức tóm đầu mà thôi.
Trần Đình Y xem Vũ Minh Hy và Hàng Nghi Nguyệt là không khí, lướt qua hai người họ, đến trước mặt Vũ Minh Uy hỏi: “Vậy cậu kêu tôi đến đây làm gì?”
Vũ Minh Uy cười cười, giả vờ ra vẻ xấu hổ: “Tôi hổ thẹn với cậu quá, thằng em trai tôi làm ra chuyện tày trời. Tôi không biết giải quyết thế nào.”
Trần Đình Y ghét nhất dáng vẻ này của Vũ Minh Uy, đưa mắt nhìn Trần Tinh Tinh: “Con nói.”
Trần Tinh Tinh bị điểm danh mà giật mình, cũng bày ra bộ dạng có phần khó xử, sau đó nhue hạ quyết tâm hít một hơi mà nói: “Cậu Minh Hy cưỡng bức một minh tinh lên giường cùng mình. Người kia là minh tinh dưới công ty con của Hướng Thiên.”
Trần Đình Y nghe vậy day trán: “Chí Vân, công ty con chẳng phải tôi để cậu quản lí sao? Cậu tự mình giải quyết đi.”
Chí Vân nắm được trọng điểm, hai mắt sáng quắc mừng rỡ, nhưng miệng lại nói ra lời bất đắc dĩ: “Haiz, chuyện này liên quan đến danh dự của minh tinh kia, không thể không truy cứu.”
Hàng Nghi Nguyệt sợ xanh mặt: “Chí Vân, con là đứa hiểu chuyện mà. Dù sao hai nhà chúng ta đều có quan hệ. Không lẽ con lại vì chuyện vặt này là chia rẽ hai nhà sao? Huống hồ Tiểu Hy nó vẫn chưa kịp làm gì người kia thì đã bị bắt lại rồi còn gì.”
Vũ Minh Uy và Trần Đình Y cười hừ một tiếng. Trần Tinh Tinh lí nhí phát ra khỏi miệng hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Chí Vân như được bật công tắc: “Ồ… vẫn chưa kịp làm gì cả sao? Con mẹ nó hai mẹ con mấy người bị ngu à? Đều đã đem người lên giường rồi, còn dám nói như vậy. Khác gì nhau chứ, cùng lắm là tội cưỡng bức không thành thôi chứ gì. Còn nữa, ai có quan hệ với mẹ con các người. Cô tôi mới là phu nhân cái nhà này. Bà cùng Minh Tịnh là cái thá gì mà dám nhắc đến mối quan hệ tình cảm của hai nhà. Không có cô tôi, Vũ Minh Tịnh là cái đinh gì.Còn muốn Kí gia chúng tôi đặt vào mắt à, nằm mơ. Có Vũ Minh Uy ở đây, tôi cũng chẳng nể mặt mà chửi đấy.”
Hàng Nghi Nguyệt bị chửi cho sững người. Vũ Minh Hy thấy mẹ mình bị mắng, mặc kệ lời đe dọa của Vũ Minh Uy mà đứng phắc dậy: “Đây là Vũ gia, các người lấy tư cách gù mắng mẹ tao hả?”
Trần Đình Y nãy giờ lặng lẽ không nói gì, nhìn màn kịch vui trước mắt mà trong lòng có phần giống tiểu nhân mà thấy hả hê. Nhưng y biết rõ, ác mộng của hai mẹ con họ hay cả căn nhà này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Chí Vân cũng giận điên lên, chỉ thẳng mặt Vũ Minh Hy: “Mày nín, mày và cả mẹ mày đừng nghĩ bước chân vào nhà này là có thể thay đổi vii trí của cô tao. Tao nói cho mà biết, Vũ gia bây giờ nếu không có Lí gia chống đỡ, đừng nói đến là toàn nhà chính, ngay cả một cục gạch cũng không có đâu. Vũ Minh Tịnh nghĩ ăn được của Lí gia xong là có thể đá cô tao ra sao. Mày nói với lão ta nghĩ cũng đừng nghĩ. Còn nữa, vụ mày cưỡng bức nữ minh tinh dưới trướng của tao. Chính luật sư của Lí gia sẽ đảm nhận vui này, mày chờ đó đi. Lí gia, à không phải, tao chơi tất tay với mày.”
Chí Vân càng nói, giọng càng lạnh đi. Nói xong hắn nở một nụ cười đầy khiêu khích. Vũ Minh Hy hai tay siết chặt, rất muốn lao đến đánh người, nhưng đã bị một giọng nói ngăn lại: “Cậu Minh Hy đã mệt, mời cậu về phòng nghỉ ngơi.”
Vũ Minh Hy dừng động tác nhìn Trần Tinh Tinh. Cậu cũng nhìn thẳng vào gã, xoáy sâu vào mắt Vũ Minh Hy tựa hồ có thể thông qua cách này mà điểu khiển thân thể gã. Vũ Minh Hy tức không có chỗ trút, phun ra một bãi nước bọt xuống tấm thảm lót sàn rồi bỏ đi lên lầu. Hàng Nghi Nguyệt cũng sợ hãi theo sau.
Vũ Minh Uy lúc này không nhanh không chậm lên tiếng: “Thay toàn bộ thảm trải đi.”
Đám người hầu đứng núp nãy giờ nghe vậy lập tức làm ngay.
Trần Đình Y nhìn qua một lượt hỏi: “Cậu không phải kêu bọn tôi đến chỉ vì chuyện này thôi chứ?”
Vũ Minh Uy cười: “Không phải, vừa nãy chỉ là màn mua vui tôi tặng cho Chí Vân thôi. Chúng ta vào thư phòng rồi nói tiếp.”
Chí Vân: “Anh họ tặng em món quà này, em tất nhiên sẽ xử dụng thật tốt không phụ lòng anh.”
Trần Đình Y theo sau bọn họ khẽ lắc đầu. Y thầm nghĩ cứ mặc bọn họ làm thế nào thì làm. Chỉ cần không bị người khác nắm sơ hở là được. Dù sao ngoài Lưu Diệp Minh mà y xem là cả tính mạng và gia đình ra, thì bên cạnh, cũng chỉ còn ba người này là Trần Đình Y trân trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...