Lưu Diệp Minh nhìn Lưu Thịnh tay ôm khư khư chiếc túi đựng hồ sơ, nằm lăn quay dưới đất. Trần Đình Y tiến đến gần giật mạnh chiếc túi, Lưu Thịnh hoảng sợ chồm dậy muốn vồ lên giật lại, đã bị Lưu Diệp Minh nện thêm một cú. Trần Đình Y lấy ra nhìn một lượt, Lưu Diệp Minh bên này cũng đảo mắt qua một chút.
Trong đó có rất nhiều tiền, còn có giấy tờ tùy thân và vé máy bay, Lưu Thịnh muốn ra nước ngoài sao? Vậy tại sao lại lén lút như ăn trộm, còn có Hạ Nghệ và Tiểu Đồng sao lại không ở cùng gã?
Trần Đình Y không suy nghĩ gì, trực tiếp xé nát tấm vé máy bay cùng hộ chiếu. Lưu Thịnh giận sôi gan, nhưng vừa nãy bị Lưu Diệp Minh đánh ác như vậy, giờ đến thở cũng khó khăn.
Lưu Thịnh vật ra, ngồi tựa vào tường mất hết sức lực. Trần Đình Y nhìn gã, tư thế này khiến Lưu Thịnh có cảm giác bản thân như một tên ăn xin, được những kẻ qua đường bố thí cho một ánh mắt tội nghiệp.
Lưu Diệp Minh nhìn Lưu Thịnh hỏi: “Tại sao ông lại muốn ra nước ngoài?”
Lưu Thịnh cười khinh khỉnh không trả lời. Cả đời này của gã đã hèn nhát rồi, giờ không thể cứ phải sợ hãi một đưa con nít như Lưu Diệp Minh sao.
Trần Đình Y cầm cọc tiền ra dọa: “Không trả lời, vậy số tiền này ông cũng không cần nữa đi.”
Lưu Thịnh yêu tiền như mạng, thấy Trần Đình Y có ý đồ với số tiền nên quát lớn: “Mày dám.”
Trần Đình Y chỉ thản nhiên trả lời: “Không phải là vấn đề tôi dám hay không, mà là ông có nói ra hay không. Đây không phải là câu hỏi.”
Lưu Thịnh trợn to mắt, sau đó nghĩ đến bản thân sắp rời đi khỏi nơi này, còn phải cần đến số tiền đó.
Lưu Thịnh cười khẩy một tiếng rồi nói: “Mày biết chuyện năm đó tao giết chết Trần Tường Vân mà nhỉ. Mày nghĩ tại sao tao lại giết cô ta, vì tiền? hay vì tình?..”
Lưu Thịnh nói tới đây thì bật cười ha hả đầy cay nghiệt, giọng nói cùng thái độ giờ đã khác đi nhiều, không còn vẻ gì là hèn nhát: “Ha ha ha, tao với Trần Tường Vân không thù oán, thì sao lại như vậy? Mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, dù sao tao cũng là chú ruột của mày đó. Mày trách tao giết Trần Tương Vân lắm sao? Nếu trách thì trách Trần Tường Vân biết quá nhiều chuyện không nên biết.”
Lưu Diệp Minh hốc mắt đỏ hoe, nhớ lại sự ấm áp mà Trần Tường Vân cùng chồng đã cho mình khi chỉ còn là đứa bé, cũng nhớ lại sự tình của đêm đó. Trần Đình Y bên cạnh không lên tiếng, nhưng trong lòng kì thực rất muốn giết chết tên khốn nạn trước mắt này.
Đè nén sự tức giận trong lòng, Lưu Diệp Minh tiếp tục truy vấn: “Là có người sai khiến ông giết chết mẹ nuôi. Người đó là ai?”
Lưu Thịnh: “Mày đúng là có lớn mà không có khôn, mày nghĩ tao sẽ nói ra ư, tao mà nói ra mày sẽ để yên cho tao chắc.” Ngưng một lúc, gã tiếp tục: “Mày cũng đừng nghĩ đến chuyện báo với cảnh sát, tao từng bị điều tra rồi, nhưng như vậy thì sao chứ, dù có bằng chứng thì tao vẫn ở đây, còn chuẩn bị ra nước ngoài rồi… hahaha”
Lưu Diệp Minh lắc đầu, ánh mắt nhạo báng nhìn Lưu Thịnh như nhìn tên ngốc không biết bản thân mình sắp chết rồi: “Ông nghĩ người đứng sau ông sẽ tha cho ông dễ dàng như vậy sao? Nhất định là đã có chuyện gì xảy ra, người đó mới sợ hãi mà bắt ông ra nước ngoài để không làm lộ tin tức … À không phải, người không làm lộ chuyện ra ngoài, chỉ có một loại mà thôi…là người chết.”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, lời hắn nói ra từng chữ đều là điểm chí mạng của Lưu Thịnh. Sự can đảm nãy giờ hắn gom hết trong cả đời để nói chuyện với Lưu Diệp Minh khi nãy giờ đã bị hắn một câu đánh bay đi gần hết.
Lưu Diệp Minh nhìn ra sự dao động trong mắt Lưu Thịnh, tiếp tục ra đòn: “Ông nói vì mẹ nuôi đã biết quá nhiều, vậy ông thì sao chứ, chuyện ông biết có ít hơn mẹ nuôi không? Lưu Thịnh, ông nói ông không hận ba mẹ nuôi sao? Ông nói ra câu này không chột dạ sao? Bà nội để ba mẹ nuôi là người giám hộ cho tôi, ông chút lợi ít từ căn nhà cũng không la liếm được, ông thật sự không hận sao?”
Lưu Thịnh có hận không? Gã hận chứ, gã hận vợ chồng Trần Tường Vân không biết đều nhận lời làm giám hộ cho Lưu Diệp Minh, hận luôn mẹ mình vì cả ngày thiên vị anh hai, lo nghĩ cho Lưu Diệp Minh. Gã căm ghét người vợ ngu ngốc hung dữ, không làm nên tích sự gì. Việc tốt duy nhất mà Hạ Nghệ làm được cho hắn, là sinh được một đứa con trai, học hành thì tốt nhưng tính cách lại y như mẹ nó. Còn về Đại Đồng, thằng con hoang đó với hắn mà nói có cũng không thừa, không có cũng không thấy thiếu.
Lưu Diệp Minh giọng đầy lạnh lẽo hỏi tiếp: “Cái chết của ba mẹ tôi, có liên quan đến ông không?”
Lưu Thịnh bật cười đáp lại: “Mày cũng đề cao tao quá rồi, ba mày dù sao cũng là anh hai tao, tao hận mẹ thiên vị anh hai, nhưng tao không hận anh hai. Ít ra anh ấy vẫn là người duy nhất đối xử tốt và thật lòng.”
Cái chết của ba mẹ Lưu Diệp Minh năm đó thật sự gã không liên quan, khi biết tin, Lưu Thịnh đã suy sụp một đoạn thời gian. Gã không còn anh hai, không còn người có thể răn dạy khuyên can gã, khiến gã sa đà vào tội lỗi. Đến khi muốn thay anh trai mình nuôi tốt đứa con mà anh để lại, thì mẹ đã âm thầm để vợ chồng Trần Tường Vân thành người giám hộ. Gã hận chứ, hận nhất là mẹ gã, một chút lòng thương cũng không cho gã, một chút cũng không tin gã…
Tất cả chìm vào im lặng, không một ai lên tiếng cả.
Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y rời đi, Lưu Thịnh vẫn ngồi ngây tại chỗ. Ban đêm thành phố thật nhộn nhịp, tiếng người cười nói vang khắp nơi. Trái ngược với khung cảnh đó, thì ở đâu đó tại lòng người lại là sự im lặng u buồn đến cùng cực.
Lưu Diệp Minh tự hỏi bản thân, nếu năm đó ba mẹ không mất, bà nội Lưu không đổi người giám hộ, Lưu Thịnh không thay đổi… mọi chuyện liệu có khác đi?
Mãi đem mình nhốt trong vòng suy nghĩ, chợt cảm giác có một bàn tay chạm lên gáy mình, hơi ấm từ bàn tay truyền đến, khiến lòng đang dậy sóng của Lưu Diệp Minh được ổn định lại.
Trần Đình Y: "Trên đời này thế nào là bình thường, thế nào là đúng đắn, tất cả hầu như đều không có định nghĩa. Bởi vì trên thế giới, đâu cũng không bình thường, đâu cũng không đúng đắn. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều có lí do cả, đừng tự đem mình nhốt vào vòng lẩn quẩn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...