Trước khi đi, Lưu Diệp Minh đã nắm chặt tay bà bảo: “Bà với Đại Đồng ở đây, con thi thoảng sẽ về thăm hai người. Bà ở đây thích gì cứ nói với thím Giang.”
“Đại Đồng, hiện tại tình trạng của em không ổn lắm. Phía trường học bảo em trốn học nhiều lần, tiền học phí thì còn nợ. Trường đình chỉ việc học của em, tại sao từ đầu không nói anh biết?”
Đại Đồng im lặng, bà nội Lưu vỗ bàn tay đang nắm lấy của mình: “Tại ba mẹ nó thôi.”
Đại Đồng cuối mặt, khẽ lên tiếng: “Anh ơi, em không muốn đi học. Em muốn đi làm.”
Lưu Diệp Minh nghe vậy, nhìn bộ dạng cự tuyệt việc học hành của Đại Đồng, không nói gì mà rời đi.
Trần Đình Y vẫn là người lái xe: “Tôi cảm thấy việc nó không muốn đi học có vấn đề. Cần người hỏi thăm không?”
Lưu Diệp Minh chóng tay nhìn ra cửa, mặt trời bên ngoài đang chuẩn bị lặn mất. Màu đỏ rực của hoàng hôn nhuộm đỏ cả một thành phố.Cả hai im lặng đến khi những ánh đèn lấp lánh từ từ thắp sáng lên.
Lưu Diệp Minh: “Đại Đồng nó không phải con ruột của Lưu Thịnh và Hạ Nghệ.”
Trần Đình Y mặt không đổi sắc, im lặng lắng nghe hắn nói chuyện.
Lưu Diệp Minh: “Năm đó tôi còn khá nhỏ, một ngày bà nội bế một đứa bé từ bên ngoài về. Bà bảo thằng bé bị mẹ nó vứt ở ngoài cửa bệnh viện. Lúc đầu Hạ Nghệ kiên quyết không chấp nhận nó, Lưu Thịnh thì khỏi nói. Cả hai người sợ Đại Đồng sau này sẽ cướp tài sản, sợ bà nội sẽ chia thêm một phần cho nó. Đến khi bà nội bảo chỉ cần hai người nhận nó làm con, phần tài sản đó vẫn là của bọn họ.”
Đại Đồng bị Hạ Nghệ chán ghét ra mặt, nhưng ở trước mặt bà cụ vẫn phải ra vẻ yêu thương. Lưu Diệp Minh có lần nhìn thấy nó bị Hạ Nghệ đánh rất tàn nhẫn. Về nói lại với bà nội Lưu, bà răng dạy Hạ Nghệ một phen, cũng vì vậy mà Hạ Nghệ lần sau lại ra tay với Đại Đồng nặng hơn lần trước. Mãi đến một ngày, Đại Đồng bị đánh đến xuất huyết, nhập viện cấp cứu. Bà nội Lưu lần đầu tiên ra tay đánh con dâu mình.
Hạ Nghệ sau lần đó phát hiện mình có thai, lúc này mới không đánh Đại Đồng nữa. Nhưng ăn bận, sinh hoạt phí gì đó, Hạ Nghệ không cho dù chỉ một xu.
Trần Đình Y nghe hắn kể, hỏi: “Vậy Lưu Thịnh thì sao?”
Lưu Diệp Minh mỉm cười khẽ lắc đầu: “Ông ta im lặng, ngầm đồng ý với việc làm của Hạ Nghệ. Có năm ông ta thua bài nhiều, mắc nợ không có tiền trả, lén giấu bà nội bán Đại Đồng đi. May mà bà nội phát hiện kịp thời. Lưu Thịnh không muốn cũng phải cắn răng bán căn nhà trả nợ. Rồi mới có tình cảnh bọn họ ở lại nhà tôi như chủ hiện tại.”
Về đến nhà, Trần Đình Y bảo Lưu Diệp Minh tắm rửa, còn bản thân thì vào bếp làm cơm tối. Lâu sau Lưu Diệp Minh đi ra, tay vẫn đang lau khô tóc: “Từ hôm qua đến nay, anh đều là người phải lái xe, chạy tới chạy lui cũng đủ mệt, bây giờ còn nấu cơm nữa.”
Trần Đình Y bày đồ ăn ra bàn, môi cười tươi không có chút mệt mỏi nào cả: “Không mệt, Diệp Diệp mới là người mệt chứ. Mau ngồi xuống ăn đi.”
Có thể là cả ngày nay Trần Đình Y luôn bên cạnh làm tài xế tình nguyện, còn giúp mình nên Lưu Diệp Minh hiếm khi vui vẻ, dễ chịu như vậy, liền muốn chọc y “Đình Y, anh thật sự không mệt chút nào sao?”
Trần Đình Y vẫn theo thói quen gắp đồ ăn cho Lưu Diệp Minh: “Không mệt, lái xe cho cậu tôi còn cảm thấy rất vui nữa kìa.”
Lưu Diệp Minh cười lém lĩnh, giở giọng trẻ con: “Vậy anh rửa bát đi, tôi mệt quá không rửa nổi đâu nha.”
Trần Đình Y hai mắt mở to kinh hoàng nhìn Lưu Diệp Minh. Giọng điệu làm nũng này trước nay Lưu Diệp Minh sẽ không bao giờ cho y thấy. Tim trong lòng ngực gần như tan chảy. Chỉ hiện lên ba chữ ‘dễ thương quá’ trong đầu.
Trần Đình Y như con robot, ngơ ngác nhìn Lưu Diệp Minh, sau đó như choàng tỉnh mà gật đầu lia lịa, cười tươi đáp: “Được.”
Lưu Diệp Minh thấy Trần Đình Y như vậy, không khỏi cười lớn mấy tiếng: “Tôi trêu anh đấy, để tôi rửa được rồi.”
Trần Đình Y hơi mất mát: “Tôi rửa cho, cậu ngồi đây đi.”
Giằng co một hồi, cuối cùng Trần Đình Y vui vẻ đi rửa bát. Lưu Diệp Minh ngỏ ý muốn giúp, liền bị từ chối, còn bị người ta đuổi đi lên nữa.
Lưu Diệp Minh ngồi ăn trái cây tráng miệng, nhìn bóng lưng cao lớn của Trần Đình Y, cảm thấy rất thoải mái.
Đời trước hắn và Trần Đình Y luôn bị mọi người so sánh, hắn luôn tự cho rằng Trần Đình Y là đối thủ không đội trời chung. Nhưng hắn chưa từng nghĩ bản thân mình trong mắt Trần Đình Y là gì.
Đời này sống lại lần nữa, hắn nhìn rõ mọi thứ, nhìn rõ bản chất từng người. Người hắn xem trọng lại là kẻ điên cuồng làm ác, kẻ hắn căm ghét lại là người luôn đứng về phía hắn.
Cách thời điểm Lưu Diệp Minh chết ở đời trước chỉ còn hai tháng nữa, hắn không biết số mệnh có thể tránh được tai ương hay không. Nhưng bản thân hắn có dự cảm mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Trần Đình Y quay lại thấy Lưu Diệp Minh cau mày thẩn thờ, liền đưa tay ấn vào ấn đường Lưu Diệp Minh, xoay xoay vài vòng: “Suy nghĩ gì mà thất thần quá vậy, còn cau mày nữa sẽ có nếp nhăn đấy.”
Lưu Diệp Minh hồi thần, mặc kệ Trần Đình Y táy máy tay chân: “Chỉ suy nghĩ vài chuyện thôi.”
Trần Đình Y hạ tay mỉm cười: “Đừng suy nghĩ gì nữa, mau lên phòng nghỉ đi, từ giờ đến cuối tuần không có lịch trình gì, cậu đừng dậy sớm quá.”
Lưu Diệp Minh nheo mắt nhìn y: “Sao anh biết tôi không có lịch trình.”
Trần Đình Y: “Tôi đã hỏi Tào Cận đó. Với giờ cậu là một diễn viên “vô gia cư” mà. Sắp tới kí hợp đồng với tôi, tôi cũng phải tìm hiểu một chút chứ.”
Lưu Diệp Minh nghe y nói mình là diễn viên vô gia cư, nét mặt đanh lại, đứng phắt dậy bỏ đi lên lầu. Đến trước cửa phòng chợt nghĩ gì đó hơi khựng lại, quay đầu nhìn xuống phòng bếp, thấy Trần Đình Y tựa vào cạnh bàn, khoanh tay nhìn mình. Cảm giác quen thuộc này khiến Lưu Diệp Minh nhớ lại lần y đưa mình về, không khỏi bất giác mỉm cười: “Đình Y ngủ ngon.”
Trần Đình Y lần thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường,cũng mỉm cười: “Diệp Diệp ngủ ngon.”
Trần Đình Y về phòng, nhớ lại vài chuyện ngày bé. Hắn đã từng nói với một cậu bé xinh xắn đáng yêu rằng: “Chỉ cần em quay đầu nhìn tôi ba lần thôi, tôi sẽ xuất hiện bên cạnh em. Bảo vệ em khỏi mấy người xấu xa kia.”
Giọng nói non nớt và biểu cảm thơ ngây của trẻ con ấy, lại vô tình trở thành lời nguyền không thể xóa khỏi tâm trí Trần Đình Y. Tự mình tạo ra lời nguyền cho chính bản thân mình.
Cả tối hôm đó ai cũng có cho mình mộng đẹp, chỉ có trên mạng vẫn luôn từng bừng khói lửa.
“Bắt gặp hai vị ảnh đế đi cùng nhau, Lưu Diệp Minh đưa người về ra mắt phụ huynh.”
Kèm theo đó là hình ảnh hai người vừa xuống xe, khung cảnh là khu gần nhà Lưu Diệp Minh., nơi bọn họ đậu xe đi vào.
Fan A: “Á… vậy là sắp cưới nhau rồi sao?”
Fan B: “Tui vừa lên thuyền, thuyền cập bến.”
Fan C: “Tui mong được tham dự lễ cưới của hai người họ.”
Fan only: “Bạn bè về nhà nhau là yêu nhau à, tiểu thuyết nhiều quá nên các cô bii hâm hết rồi à.”
Anti fan: “Sắp có ra mắt dự án gì nên tìm độ hot ấy mà.”
Fan A: “Không nói lời tử tế xin câm miệng.”
Fan only: “Dù không chấp nhận họ yêu nhau, nhưng Diệp Diệp nhà tôi độ nổi tiếng có thừa, không cần tìm nha”
Fan A: "Lầu trên +1 nhưng chấp nhận họ yêu nhau
Fan B: “+2 nhưng nhận họ yêu nhau.”
Fan C: “+3 nhưng chấp nhận họ yêu nhau”
…
Fan N: “N+1 nhưng chấp nhận họ yêu nhau.”
Fan only: “…”
Anti fan: “…”
Tác giả: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...