Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Mã Lương quỳ cạnh mộ của ba mình, đám họ hàng đứng sau lưng nó không còn mang dáng vẻ tiếc thương như mấy ngày trước nữa, giờ bọn họ chỉ bàn tán về việc đứa bé sẽ được ai nuôi dưỡng.

Từng người một có mặt ở đây, đều đã nhiều hoặc ít nhất một lần nhận được sự giúp đỡ từ ba Mã. Khi ông còn sống, bọn họ xu nịnh bao nhiêu, giờ ông không còn, trái lại liền trở mặt không nhận người. Trong đó có một người phụ nữ cất giọng, mang theo sự từ bi giả dối mà đến cả Mã Lương khi đó chỉ là một cậu bé còn cảm thấy kinh tởm: “Thằng bé tội nghiệp quá, ba nó mất rồi, giờ nó một thân một mình phải làm sao đây.”

Đám người nghe cô ta nói, có người đã sớm chán ghét vẻ giả tạo này mà thầm khinh bỉ. Cũng có người mượn gió bẻ măng nói: “Vậy cô nhận nuôi thằng bé đi. Dù sao khi anh Mã còn sống, cô vẫn luôn treo trên miệng câu mình yêu anh ấy mà.”

Cô ta nghe thấy vậy, mặt liền biến sắc: “Anh nói gì vậy chứ, tôi yêu anh Mã gì chứ. Tôi yêu là yêu tính cách tốt đẹp của anh, yêu quý thôi mà. Huống hồ trong nhà tôi còn phải nuôi thêm đàn chó. Mã Lương nó nhỏ như vậy, chỉ sợ đàn chó sẽ tấn công nó thôi.”

Nói một hồi, bọn họ từ thì thầm đã chuyển sang lớn giọng, cũng không quan tâm đứa bé kia nghe được hay không.

“Nhà tôi còn vợ con, nuôi thêm một đứa tiền đâu ra. Anh chưa lập gia đình thì nhận nuôi đi.”


“Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi hay đi công tác xa nhà, cũng đâu thể để nó một mình mãi được.”

“Nhà tôi còn mẹ già, tiền ăn không đủ thì sao nuôi thêm miệng ăn.”

“Tôi cũng chẳng dám nhận nuôi đâu. Ba nó là cảnh sát, trong lúc thực hiện nhiệm vụ bắt tội phạm. Hai bên giằng co quyết liệt, ba nó không may bị bắn chết. Ba nó chết rồi, tên cầm đầu kia cũng chết theo, ai biết được đám đàn em của tên đó có quay lại trả thù không.”

Mồm năm miệng mười, không ai dám đem Mã Lương về, nói quanh co một hồi, cũng là vì sợ chết. Mã Lương 9 tuổi lúc này mới biết thế gian này luôn đáng sợ như vậy. Những con người từng đối xử tốt với nó trước kia, treo trên miệng luôn là những lời hay ý đẹp, giờ đây không khác gì những con rối mang trên mình mặt nạ chú hề đang nhảy nhót.

Ba nó mất rồi, cũng là lúc nó mất đi thế gian tương đẹp. Cả bầu trời trong xanh mà ba Mã luôn nói: “Bầu trời còn màu xanh thì chúng ta còn bình đẳng, tự do” Giờ đây trong mắt nó đã trở nên mờ mịt không rõ màu sắc.

Mã Lương đứng dậy, quay mặt về phía đám người kia. Trên mặt nó giờ đây chỉ hiện lên vẻ vô hồn, không cáu giận, không cười nói, không buồn cũng không khóc. Sự thay đổi đột ngột này làm cho đám người kia bất giác giật mình chột dạ.

Giọng nói trẻ con vốn trong trẻo, giờ lọt vào tai lại có cảm giác quái dị. Mã Lương cất tiếng đều đều: “Con sẽ ở lại căn nhà của ba con, mọi người không cần lo.”

Mã Lương vẫn ở trong căn nhà đó, vẫn đi học rồi về nhà. Vì ba Mã là chết do khi làm nhiệm vụ, nên cơ quan chức năng vẫn luôn lưu tâm đến nó. Mỗi tháng bên viện phúc lợi sẽ đến đưa tiền. Mọi thứ vẫn luôn đều đặn trôi qua.

Đến một hôm khi nó đang trên đường về nhà, khu nhà vốn ít người qua lại, giờ đột nhiên trở nên đông nghẹt. Nó từ xa đã thấy một cột khói đen bốc lên, trong lòng Mã Lương dấy lên một suy nghĩ. Mãi đến lúc chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra, nó không giống với bất kì ai ở đây. Vẫn luôn là vẻ mặt bình tĩnh không cười nói.


Mã Lương nhìn căn nhà đang theo thời gian bị ngọn lửa nuốt gọn. Không biết vì sao mà đến khi cả ngôi nhà sụp xuống, xe cứu hỏa mới đến nơi. Một nhân viên cứu hỏa nói vụ hỏa hoạn xảy ra do rò rỉ khí gas, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về nó. Có người trong lòng thương xót, cũng có người nhận ra điểm khác lạ của Mã Lương mà rùng mình: “Có khi nào là nó làm không. Từ ngày ba nó mất, nó liền trở nên quái dị.”

Những lời này Mã Lương nghe quen rồi, trong lòng giờ cũng không còn lại nhiều cảm xúc gì nữa. Trong đầu nó chỉ hiện lên suy nghĩ, xem ra là có người muốn trừ khử luôn nó. Hay nói đúng hơn là trừ khử cả căn nhà này.

Mã Lương được những người tự xưng là đồng nghiệp của ba dẫn đến đồn cảnh sát. Nó quan sát toàn bộ mọi thứ, toàn bộ những con người, sự vật, sự việc đang diễn ra ở đây. Cơn buồn nôn dâng lên khiến nó khó chịu cau mày. Nó ngửi được dối trá và tội ác ở mọi ngóc ngách.

Mã Lương dần rơi vào hoài nghi với những cái gọi là công lý, công bằng mà ba nó vẫn luôn dạy nó. Người có mặt ở đây bề ngoài tỏ ra ân cần quan tâm. Nhưng bên trong là muốn moi móc từ người nó chút thông tin nào đó còn xót lại. Mã Lương không ngốc, nó vẫn luôn được ba Mã dạy dỗ để trở thành cảnh sát đặc nhiệm như ông.

Không còn nhà để về, Mã Lương được đưa vào viện mồ côi. Trong đó mọi người đối xử với nhau rất tốt, nhưng tình thướng đó chẳng qua với nó mà nói cũng chỉ là tình cảm công nghiệp. Nhân viên đối với bọn nó cũng chỉ là trách nhiệm của công việc. Nhưng ít ra cũng sẽ không có chán ghét, trốn tránh như ngoài kia.

Năm 18 tuổi, Mã Lương vào quân đội với suy nghĩ muốn thực hiện nguyện vọng của ba Mã. Chỉ là nó không ngờ sự hoài nghi về công lí trước kia, giờ lại lần nữa được chứng minh tại nơi này.


Lí thuyết luôn bảo bọn họ phải công bằng, nghiêm minh, đoàn kết. Nhưng thực tế trong đây không khác gì địa ngục nhân gian. Nó chứng kiến tận mắt những vụ thảm sát, lại rất nhanh kẻ thủ ác đột nhiên trở thành nạn nhân vì tự vệ mới ra tay giết người.

Mã Lương lần nữa tự hỏi bản thân, liệu suy nghĩ của ba về công lí có sai hay không? Cuối cùng thì luật pháp cũng là do con người tạo ra. Cán cân là biểu tượng của sự công bằng, lẽ phải, nghiêm chính ư? Liệu chúng ta có hay không mà quên đi nguyên lí hoạt động của nó. Khi mà một bên của cán cân nặng hơn bên còn lại, thì mọi thứ sẽ nghiêng về bên đó.

Mã Lương đã chọn đào ngũ. Khi vẫn còn chìm mình trong những suy nghĩ ngổn ngang đó, một thân ảnh đã xuất hiện trước mắt. Người kia nhìn Mã Lương cuộn mình trong gốc tối của con hẻm vắng tối tăm, cất giọng cứu rỗi cuộc đời mình: “Cậu tên gì? Muốn đi theo tôi làm ăn không?”

Về sau theo người kia, Mã Lương rũ bỏ toàn bộ những thứ công lí giả tạo kia. Trở thành một tay trong thế giới ngầm, lại từ đó đi lên thành trợ lí riêng của người đứng đầu giới giải trí. Cũng vì vậy, Mã Lương biết thêm nhiều sự thật về cái chết của ba mình năm xưa.

Lúc đó, Trần Đình Y đã vỗ vai Mã Lương nói: “Cán cân từ đầu rất cân bằng, chỉ khi có người tác động mới xảy ra khác biệt. Pháp luật không sai, chỉ có người sử dụng pháp luật để phạm tội mới sai. Công lí của ba cậu, vẫn luôn đúng với lẽ phải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận