Tào Cận nghe được Lí Chí Vân vì mình từ bỏ công ty, không những vậy còn trở thành mục tiêu của nhiều người. Tào Cận không biết trong giới kinh doanh sẽ xảy ra những gì, nhưng cậu biết, hiện tại có Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh là tấm gương phản ánh. Chỉ cần nhìn vào Trần Đình Y từng suýt mất Lưu Diệp Minh, Tào Cận liền nghĩ đến việc sẽ ra sao nếu Chí Vân không còn trên đời này nữa.
Cậu sợ hãi với suy nghĩ đó. Nếu đã như vậy, thay vì tốn thời gian vào việc để Chí Vân chứng minh tình cảm của mình, mà lãng phí từng giây phút bên nhau. Tào Cận chọn đánh cược thêm một lần nữa, lần này Tào Cận đem toàn bộ trái tim mình để thử.
Chí Vân cảm nhận được sự bất an của Tào Cận, nhưng lại không thể biết nguyên nhân, hắn chỉ có thể dùng nhiệt độ cơ thể của mình để trấn an đối phương.
…****************…
Ngày hôm sau, Nghị Úy đến xem tình hình Lưu Diệp Minh. Từ ngoài cửa đã thấy Lưu Diệp Minh nằm trên giường bệnh. Nghị Úy đặt giỏ trái cây lên bàn, thở dài ra vẻ lo lắng: “Trần tổng, cậu ấy sao rồi?”
Trần Đình Y bọng mắt đã có vết thâm, cả người toát lên vẻ mệt mỏi cực độ: “Bác sĩ nói rất yếu.”
Im lặng một chút, Nghị Úy lên tiếng: “Chuyện hôm đó, là tôi có lỗi. Nếu tôi ngăn cản được Hạ Nghệ kích động Diệp Minh, biết đâu được cậu ấy cũng không trở nên như thế này.”
Trần Đình Y khẽ cau mày: “Ngài nói Hạ Nghệ đã nói gì để em ấy kích động đến tái phát bệnh?”
Nghị Úy rất biết cách nhấp nhả câu nói. Lão cố ý khơi gợi tò mò, lại như không có gì: “Chuyện này…”
Trần Đình Y biết ý đồ của lão, tình nguyện thành chú cá mắc câu: “Ngài cứ việc nói ra đi.”
Nghị Úy kể lại đầu đuôi sự việc, tất nhiên sẽ bỏ qua những chi tiết mà lão cho là không quan trọng. Trần Đình Y cau mày nhìn lão ta, rồi lại nhìn Lưu Diệp Minh: “Vạy Hạ Nghệ vẫn ở chỗ ngài sao?”
Nghị Úy gật đầu: “Dù sao bà ta ở đây cũng không còn gì, rất tội nghiệp. Bà ấy muốn ra nước ngoài.”
Trần Đình Y: “Không muốn tìm chồng nữa sao?”
Nghị Úy cười cười: “Tôi không biết. Hạ Nghệ nói lúc đầu cũng chỉ là muốn lên đây tìm chồng. Nhưng Lưu Diệp Minh lại không muốn giúp đỡ chú thím của mình. Tôi tội nghiệp mẹ con bà ta mới giúp đỡ, không ngờ lại ra cớ sự này.”
Trần Đình Y nhìn bộ dáng mèo khóc chuột của Nghị Úy, trong lòng tràn ngập chán ghét. Loại người như Nghị Úy chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, chứ nói gì nữa đến việc giúp đỡ người khác, lại còn là Hạ Nghệ.
Trần Đình Y ánh mắt ẩn ý nhìn Nghị Úy: “Dù sao chuyện này là ngoài ý muốn. Cũng không phải ngài làm em ấy ra như vậy, không cần phải xin lỗi. Trừ khi Nghị tổng làm gì đó nên chột dạ.”
Nghị Úy biết Trần Đình Y móc mỉa mình, cũng đoán được ra phần nào câu chuyện, chỉ tiếc là phán đoán thì dù sao cũng là phán đoá, không có bằng chứng thì làm được gì. Huống hồ Lưu Diệp Minh vãn còn thoi thóp nằm ở đây, chỉ cần chết, sẽ là chết không đối chứng. Căn phòng ngày hôm đó cũng có camera, đủ để chứng minh lão ta không làm gì động chạm đến người Lưu Diệp Minh. Ai mà có thể nghĩ đến việc sẽ có người ra tay ngay trên chiếc xe cấp cứu ngày hôm đó.
Nghị Úy không giấu được ý tự đắc trong mắt mình: “Haiz, chỉ là tôi cảm thấy áy náy thôi. Ai mà ngờ được máy lạnh trong phòng ngày hôm đó bị hỏng, nên nhiệt độ thấp như vậy. Lạnh quá tôi lại thèm thuốc ấy mà.”
Trần Đình Y tay nắm chặt thành quyền, trán nổi gân xanh. Nghị Úy ở đây tự tin khiêu khích Trần Đình Y, nói ra những lời này tất nhiên là đã nắm trong tay mấy phần thắng. Trần Đình Y tài giỏi như vậy, tự khắc biết những cái này không đủ thuyết phục để trở thành bằng chứng.
Một suy nghĩ tàn độc thoáng qua trong đầu Trần Đình Y, y tức giận đến mức gần như muốn ngay lập tức thực hiện nó thì bên ngoài đã có thêm người vào.
Nhìn thấy người đến là ai, Nghị Úy hơi giật mình. Người kia ngồi trên xe lăn lên tiếng: “Không làm phiền chứ?”
Trần Đình Y lúc này ý thức mới được kéo ra khỏi vũng bùn: “Không có.”
Nghị Úy nhìn hai người, một đứng một ngồi ngoài cửa tiến vào, trong lòng có nhiều hơn vài phần hỗn tạp. Lão nhìn ra ánh mắt phán xét của thiếu niên đứng phía sau đang hướng về phía lão. Ánh mắt tựa như nhìn một thứ gì đó rất ghê tởm.
Nghị Úy ho khan vài tiếng, ổn định lại cảm xúc cười nói: “Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa. Hy vọng Diệp Minh sớm khỏe lại, tôi đi đây.”
Lão ta cố tỏ ra tự nhiên đi lướt qua hai người, vừa đến cửa, đã bị một giọng nói lạnh lẽo đánh thẳng vào đại não: “Nghị tổng, giúp tôi gởi lời hỏi thăm đến ba tôi. Dù sao ngài cùng ông ấy gặp mặt nhiều hơn tôi mà.”
Vũ Minh Uy nói xong, khẽ quay đầu dùng dư quang quan sát lão ta. Nghị Úy không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy gì mà đi tiếp. Trần Tinh Tinh buông tay nắm của xe lăn ra, đi đến bên cạnh Lưu Diệp Minh đang nằm trên giường bệnh.
Trần Tinh Tinh: “Cậu, Diệp Diệp sẽ không sao chứ?”
Trần Đình Y rũ mí mắt: “Không biết.”
Trần Tinh Tinh nghe vậy thì lo lắng, nắm chặt lấy bàn tay Lưu Diệp Minh, giọng mang theo sự run rẩy không thể kiểm soát: “Diệp Diệp, đừng dọa tôi. Sẽ không sao đâu mà.”
Vũ Minh Uy nhìn về phía này, rồi nhìn qua Trần Đình Y, chỉ thở dài đầy bất lực: “Đình Y, cậu chơi đủ chưa?”
Cả căn phòng rơi vào im lặng, Trần Tinh Tinh vừa nãy còn đang trực trào khóc, giờ lại đầy hoang mang không hiểu sao Vũ Minh Uy lại nói như vậy.
Trần Đình Y nãy giờ vẫn cuối đầu không nhìn ra biểu cảm, nghe xong câu nói của Vũ Minh Uy thì cả người run lên. Tiếp đó liền bật cười thành tiếng, y vừa cười vừa ngẩng đầu, đưa tay vuốt toàn bộ phần tóc mái ra phía sau. Cả khuôn mặt liền bỗng chốc trở nên đẹp rạng ngời. Biểu cảm trên mặt không còn âm trầm, không còn là sầu thảm bi thương nữa.
Trần Tinh Tinh vẫn còn ngơ ngác, liền cảm nhận được người đang nằm trên người mình cũng run lên. Hắn mở to mắt nhìn Trần Tinh Tinh. Cậu không kịp đề phòng đã bị đánh úp bất ngờ, không khỏi giật mình kêu lên.
Lúc hoàn hồn lại, Trần Tinh Tinh cũng đã hiểu được toàn bộ sự việc. Không biết như thế nào, liền liếc Vũ Minh Uy một cái. Vũ Minh Uy vô tội bị ánh nhìn chất vấn của Trần Tinh Tinh làm cho câm nín. Cậu không giận Lưu Diệp Minh, cũng không thể trách mắng Trần Đình Y, liền đổ hết tội lên Vũ Minh Uy đây mà - Vũ Minh Uy thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...