Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chiều hôm đó, rất nhanh báo chí đã đưa tin việc Lưu Diệp Minh đến Phương Doanh thì trở bệnh nặng, khác với ý độ của Nghị Úy, bài viết đưa ra nghi vấn liệu có phải Nghị Úy đã làm gì Lưu Diệp Minh hay không.

Nghị Úy gọi vào số điện thoại quen thuộc, nhưng đầu bên kia lại vang lên tiếng máy móc của tổng đài. Lão ta tức giận đến nổ mắt, nhưng suy xét lại liền trở nên bình tĩnh. Dù sao chuyện này vẫn dễ giải quyết, tên kia phản bội, Nghị Úy sẽ rất nhanh tính sổ. Trước mắt chỉ cần xác nhận trên chiếc xe cấp cứu đó chuẩn bị có một cái xác là đủ.

Không lâu sau, điện thọai lão lần nữa vang lên. Ấn vào xem thì hiện ra hình ảnh Lưu Diệp Minh đeo ống thở, hai mắt nhắm nghiền. Nhìn ra được dáng vẻ yếu ớt, khí sắc tỏa ra dáng vẻ một người sắp không còn.

Báo vừa đăng tin, khủng hoảng truyền thông bùng nổ. Người người đều bắt đầu đặt nghi vấn chuyện gì đã xảy ra khi Lưu Diệp Minh đến Phương Doanh. Tạ Trình là người đứng đầu về uy tín trong mỗi một bài báo. Nghị Úy trước nay luôn dùng Tạ Trình để khống chế dư luận. Chỉ cần Tạ Trình mở đầu, những bài báo sau đó nhất định sẽ đồng loạt theo sau. Nhưng giờ Tạ Trình không làm theo kế hoạch mà Nghị Úy đưa ra. Tạ Trình gã ta phản bội rồi.

…****************…


Tào Cận lái xe đến bệnh viện, các tay phóng viên vừa thấy cậu liền vồ vập tới. Ép Tào Cận đến mức không thở được, có người thậm chí còn vô ý giơ mic mạnh tay đập thẳng vào mặt Tào Cận. Các câu hỏi dồn dập đều xoay quanh Lưu Diệp Minh. Tào Cận lúc đầu chỉ hơi cau mày, vẫn lịch sự nói: “Không sao, các bác sĩ vẫn đang chữa trị.”

Chỉ là tiếp sau đó là một trận mất kiểm soát, Tào Cận bị mic đập đau đến ứa nước mắt sinh lí, lại bị bọn phóng viên cho rằng cậu đang đau lòng mà càng thêm kích động. Tào Cận lúc này vừa đau vừa ngộp thở, bắt đầu mất đi bình tĩnh quát lớn: “Các người là phóng viên sao? Còn tự nhận mình là phóng viên chân chính hả. Có đạo đức nghề nghiệp không? Biết đây là đâu không? Một đám săn tin như vậy còn tự nhận bản thân là phóng viên, không thấy xấu hổ với hành động mình à. Chuyện của Lưu Diệp Minh, bây giờ cậu ấy vẫn còn đang được chữa trị, các người muốn moi tin gì nữa hả?”

Cả đám người bị Tào Cận quát đến sững sốt. Bọn họ quen với việc đi đến đâu đều được người khác đối xử nhẹ nhàng cẩn trọng rồi, giờ này lại bị Tào Cận không nể nang mà chửi thẳng trước nơi công cộng như vậy liền xấu hổ.

Có người thẹn quá hóa giận nói: “Chúng tôi là vì muốn đưa tin tức đến với người hâm mộ của Lưu Diệp Minh, cậu lấy quyền gì cấm chúng tôi đưa tin.”

Tào Cận bây giờ mới hít thở lại được một chút, lướt mắt liếc nhìn qua một lượt đám người kia: “Đưa tin à, chẳng phải tôi vừa nãy đã nói rồi sao? Thêm nữa tôi vừa nãy mắng các người, còn không phải chiều nay sẽ có bài đưa tin gì đó bảo tôi vì Diệp Minh bệnh nặng sắp không qua khỏi nên cáu giận? Hoặc tỉ như là ‘Quản lý của ảnh đế Lưu vô thức mắng người.’ Mấy thủ đoạn bôi nhọ người khác này tôi đây biết tỏng rồi.”

Quả thật như lời Tào Cận nói, trong số bọn họ đã có không ít nhất hai người đang có suy nghĩ đó. Một trong số đó chột dạ mắng: “Cậu cũng chỉ là quản lý, lấy tư cách gì nói chúng tôi. Bọn tôi chỉ nói sự thật, đưa tin tức đến tay người khác.”

Tào Cận muốn mở miệng, lại bị một giọng nói quen thuộc bất ngờ chen vào: “Các người được đối xử cẩn thận quen rồi, giờ chịu thiệt thòi tất nhiên sẽ không tránh khỏi khó chịu. Những người được các người phỏng vấn, có mấy ai là không sợ việc bị các người lên bài xuyên tạc sai sự thật không? Bọn họ còn không phải sợ chuyện này nên mới đối đãi như vậy với các người à. Nhưng mà có chuyện tôi vẫn phải nói, các người muốn lên bài thế nào thì lên, viết bài như nào thì viết. Từ nãy đến giờ tôi vẫn phát trực tiếp, cộng động mạng nhìn thấy toàn bộ, nghe thấy toàn bộ, cũng sẽ tự mình đưa ra phán đoán.”

Chí Vân vừa đi tới, vừa cầm điện thoại giơ lên. Đúng là hắn ta đang phát trự tiếp, bên dưới bình luận đều là sự phẫn nộ của tất cả mọi người. Đám phóng viên kia chột dạ nhìn nhau, tiến thoáng lưỡng nang, đi không được mà ở lại cũng không xong.


Chí Vân để lại một nụ cười đầy khinh bỉ, rồi nắm tay Tào Cận kéo vào trong, đồng thời cũng thoát khỏi phát sóng. Vào đến thang máy, Tào Cận mới dám thả lỏng người, khẽ mắng một câu: “Mẹ nó thật. Phiền chết ông rồi.”

Chí Vân bật cười, vỗ vai Tào Cận: “Không sao rồi.”

Tào Cận liếc hắn một cái, hỏi: “Diệp Diệp sao rồi? Xe cấp cứu chạy nhanh quá, tôi không theo kịp.”

Chí Vân im lặng cuối đầu.

…****************…


Mấy ngày tiếp theo không có tin tức gì của Lưu Diệp Minh, đám phóng viên túc trực ở bệnh viện mấy ngày liền bắt đầu mất kiên nhẫn, có người đã vào thẳng bệnh viện hỏi thăm, liền bị nhân viên y tế khó chịu nói: “thông tin bệnh tình của bệnh nhân được bảo mật, người không phận sự không được biết. Còn nữa, việc tự ý quay, chụp khi không có sự cho phép đều là hành vi xâm phạm quyền riêng tư, lợi dụng hình ảnh của người khác.” Nhân viên y tế vừa dứt câu, bảo vệ đã đi vào mời tay phóng viên rời đi. Sau đó liền không một ai vào bên trong nữa.

Nghị Úy cũng đã chờ rất lâu rồi mà không thấy có thêm tin tức mà lão muốn, liền liên lạc lại với đám người kia. Ngoài dự liệu, phía bên kia không liên lạc được, lão ta bắt đầu rơi vào hoang mang. Lại chờ thêm mấy ngày nữa, lúc này Nghị Úy mới không thể chịu được mà muốn đến bệnh viện xem tình hình thế nào.

tác giả:

Còn vài chương nữa là kết thúc truyện rồi, mọi người muốn có thêm phiên ngoại của ai có thể để lại hình luận nha…

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác phẩm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận