Cả ba người còn lại đều nghe được những gì Tào Dung nói, Chu Thanh Phong khẽ ho nhẹ nhìn về phía hai người còn lại, chỉ thấy Tào Cận và Chí Vân hơi lúng túng cúi đầu đều không nói gì.
Chu Thanh Phong cười lên tiếng trước: “Tôi phụ cậu dọn dẹp.”
Tào Cận lúc này mới hoàn hồn, đứng lên ý muốn không cần phụ. Chí Vân đã cướp lời: “Cậu chiều còn phải lên lớp, nghỉ ngơi đi. Ở đây có tôi giúp Tiểu Cận.”
Chu Thanh Phong cố tạo ra nụ cười méo mó: “Không cần phiền anh. Dù sao Lí tổng cũng không phải loại người biết làm mấy chuyện này.”
Chí Vân nhướng một bên mày đáp: “Trước kia tôi đến đây vẫn thường giúp em ấy. Nếu nói như cậu thì chắc Chu thiếu gia cũng không biết làm chuyện này nhỉ.”
Chu Thanh Phong: “Vẫn là khách đến nhà, không cần phiền như vậy.”
Chí Vân bật cười, như nắm được điểm chí mạng của Chu Thanh Phong: “Dù sao tôi cũng gọi thầy của cậu một tiếng ba mẹ. Nên không cần xem tôi là người ngoài đâu.”
Chu Thanh Phong và Chí Vân anh một câu, tôi một câu, không ai chịu nhường ai. Tào Cận một bên rất muốn dọn cho nhanh để còn đi nghỉ, thấy hai người tranh qua đoạt lại vài cái chén liền phát cọc. Cậu dứt khoát đứng lên một mình đem hết một lượt xuống bếp: “Hai người im hết đi. Nói nhiều như vậy không thấy mệt à. Không mệt thì người khác cũng mệt vậy.”
Chí Vân: “…”
Chu Thanh Phong “…”
Tào Cận tức giận, nhưng vẫn cố nén giọng nói: “Thanh Phong, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Chu Thanh Phong mỉm cười: “Ừ.”
Chí Vân nhìn Tào Cận, vẻ mặt oan ức: “Vậy còn anh?”
Tào Cận liếc Chí Vân, quay người: “Mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.”
Chí Vân nghe hiểu ý Tào Cận, liền rất nhanh mọc ra đuôi chó ngoe nguẩy đi theo sau Tào Cận. Trên mặt hiện rõ ý cưng chiều sủng nịch: “Anh giúp em rửa.”
Chu Thanh Phong lúc này tay nắm chặt thành quyền, chỉ hy vọng Tào Cận sẽ như lúc nãy đuổi hắn ta đi ra ngoài, nhưng Tào Cận không làm như vậy.
Thì ra từ trước đến nay Tào Cận vẫn luôn xem gã là người ngoài. Dù là nhiều năm như vậy, đối xử với gã vẫn luôn có chừng mực khách sáo. Tào Cận chưa từng dùng giọng điệu giận dỗi như vậy nói chuyện với gã ta.
Chu Thanh Phong càng lúc càng thấy bản thân mình thật thất bại. Cùng là một kiểu người như nhau, như Chí Vân luôn như cũ có được trái tim của Tào Cận. Còn bản thân gã vĩnh viễn không có được thứ bản thân mong muốn.
Chờ đến khi hai người kia từ trong bếp đi ra, Chu Thanh Phong biểu tình nghiêm túc: “Chí Vân, tôi muốn nói chuyện riêng với anh, chúng ta lên sân thượng đi.”
Chí Vân hơi mắt nhìn Tào Cận, Tào Cận mặt không biểu cảm phất phất tay.
Trên sân thượng được trồng rất nhiều hoa dâm bụt. Chu Thanh Phong ngắt đi một cánh hoa, ngắm nhìn nó trong tay mình: “Anh biết tên của cậu ấy từ đâu mà có không?”
Chí Vân đưa tay lên, vuốt ve từng cánh hoa màu đỏ tươi, động tác nhẹ nhàng như thể bản thân chỉ cần dùng sức một chút, đóa hoa đẹp đẽ ấy sẽ rơi rụng khỏi cành.
Chí Vân: “Cận, tên của Tiểu Cận.”*
Chu Thanh Phong thả tay ra, gió lớn thổi mạnh, thổi bay đi đóa hoa trong tay gã ta.
Chí Vân khẽ cau mày: “Cuối cùng cậu muốn nói gì đây.”
Chu Thanh Phong: “Chuyện hợp tác giữa hai nhà, tôi đồng y giảm lợi nhuận, anh…”
Chí Vân bật cười cắt ngang lời Chu Thanh Phong định nói sắp tới. Hắn ta tựa lưng vào tường rào, hai tay đút túi quần, nghiêng đầu nhìn Chu Thanh Phong: “Chu thiếu gia, tôi nên khen cậu khôn lỏi, hay chê cậu tự cho mình thông minh đây.”
Chu Thanh Phong sắc mặt âm trầm nhìn Chí Vân: “Đây là cơ hội tốt cho Lí gia, anh chỉ cần từ bỏ Tào Cận. Liền thu về lợi ích rất lớn, anh ở thương trường, không lẽ còn không hiểu đạo lí này?”
Chí Vân khinh thường nói: “Chu Thanh Phong, Lí gia không thiếu chút tiền này. Cái lợi đạo lí mà cậu nói, nó không áp dụng vào trường hợp này đâu. Nhưng mag nếu nói như cậu, vậy tôi chịu việc giảm lợi nhuận cho, cậu chỉ việc từ bỏ em ấy thôi, cậu làm được không?”.
Chu Thanh Phong im lặng không lên tiếng, Chí Vân tiếp tục: “Tôi không giống cậu, cũng sẽ không tùy tiện mang em ấy ra giao dịch.” Hắn ngưng một chút lại nói: “Nhưng mà tôi nghe được Chu thiếu gia đây sắp kết hôn rồi mà nhỉ, sao lại còn chấp niệm với Tiểu Cận?”
Chu Thanh Phong chột dạ nhìn Chí Vân, rất nhanh liền bình tĩnh nói: “Tôi là vì gia tộc nên mới liên hôn. Anh với tôi đồng dạng đều như nhau không phải sao? Cho dù là anh hay là tôi, chỉ cần một lòng với Tào Cận là được, còn muốn quan trọng chuyện cưới ai sao?”
Chí Vân bị những lời này của Chu Thanh Phong làm cho kinh hãi rồi. Gã ta ấy vậy mà muốn trong nhà có vợ, ra ngoài lén lút nuôi Tào Cận. Đem Tào Cận biến thành người thứ ba. Chí Vân càng lúc càng cảm thấy khi bỉ tên trước mặt này: “Cậu đừng đem tôi ra so sánh với cậu, tôi không phải dạng người giống như cậu. Chu Thanh Phong, cậu kết hôn để giữ vững vị trí của mình, cũng như cần người nối dõi, nếu cậu chọn đường này thì cậu từ bỏ Tiểu Cận đi. Em ấy căm ghét nhất loại bỉ ổi này. Còn muốn để em ấy thành tình nhân bí mật của cậu, cũng không hỏi qua em ấy có chấp nhận hay không.”
Chú Thanh Phong bị mắng đến tức giận đỏ mặt: “Lí Chí Vân, anh đừng cho rằng tôi không biết. Lí gia sẽ chấp nhận đứa con trai duy nhất của mình cưới đàn ông sao? Chấp nhận chuyện sẽ không có cháu nối dõi tông đường sao?”
Chí Vân vẻ mặt bình thản nằm ngoài dự đoán của Chu Thanh Phong, gã còn cho rằng Chí Vân cũng sẽ như gã mà điên tiết. Chỉ thấy Chí Vân từ từ tiến lại gần Chu Thanh Phong, không nói tiếng nào giáng xuống ngay mặt gã ta một đấm. Không kịp phòng bị, Chí Vân còn là đánh bất ngờ như vậy, khiến Chu Thanh Phong ngã thẳng ra đất, hai mắt hơi mờ đi. Đến khi an ổn lại, gã mới phát hiện hiểu cảm Chí Vân đã thay đổi.
Chí Vân hai mắt giăng đầy tơ máu, gân xanh trên trán nổi rõ, hàm răng nghiến chặt như đang kìm nén thứ gì đó: “Chu Thanh Phong, cấm mày có ý định rác rưởi đó lên người Tiểu Cận, tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Còn nữa, tao nói cho mày biết, tao không phải dạng người như mày. Mày tham lam không thể từ hỏ quyền lực, địa vị, còn muốn Tiểu Cận cũng phải vì mày mà hy sinh. Nhưng Lí Chí Vân tao thì khác, từ khi tao nhận định Tào Cận, tao đã từ bỏ quyền thừa kế rồi. Có điều, dù không phải người thừa kế Lí gia, nhưng người ta vẫn phải gọi tao là Lí tổng. Tao có thể cho Tiểu Cận danh phận hợp pháp, công bố với mọi người. Còn mày thì sao? Chu Thanh Phong, mày mãi mãi cũng chỉ được gọi là thiếu gia nhà họ Chu mà thôi.”
tác giả:Tên của bé Cận có nghĩa là hoa dâm bụt. Tiếng hán là 槿
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...