Lạc Nguyệt Hy bước nhanh trên đường, cô sắp muộn giờ đón tiểu bảo nhà mình rồi.
" Alo, bác tài, anh đến chưa vậy? Đúng đúng, ngã ba quảng trường. A, xe đen phải không, tôi thấy rồi!"
Nguyệt Hy thở phào, cô mở vội cửa xe ung dung ngồi vào ghế sau.
Nhưng ai cho cô biết, anh trai ngồi cạnh cô là ai đi???
Người đàn ông lạ mặt này, nhìn thế nào cũng có chút quen quen, trông khá giống ngôi sao nào đó. Anh ta cao chừng 1m8, dáng người thì cân đối, sống mũi cao nổi bật đằng sau lớp khẩu trang đen khiến gương mặt này trở nên bí ẩn lạ lùng, đặc biệt là đôi mắt đang chằm chằm vào cô, trông cuốn hút đến mất hồn.
À, người này đúng thật đang nhìn cô... Nguyệt Hy nở nụ cười mỉm mà đối với cô là tươi tắn hết mức có thể nhìn anh ta, rồi quay sang nhìn tài xế:
" Bác tài, tôi vốn không gọi xe ghép, sao lại ghép xe thế này? Mà bỏ đi, tôi sắp trễ giờ rồi, làm phiền anh đưa tôi tới trường tiểu học XX trước đi. Giá cả chút nữa thương lượng."
Người đàn ông cầm lái mặt mày có chút khó coi, nhìn người đàn ông bên cạnh rồi quay sang nhìn cô:
"Xe của tôi chỗ nào giống taxi hả? Với lại..."
" Anh Hạ, cứ đến địa điểm cô ấy nói trước đi!"
Xe bắt đầu lăn bánh, Nguyệt Hy nhắm mắt dưỡng thần. Bây giờ vai diễn đã thuộc về cô, cuộc sống hiện tại cũng coi như ổn định. Duy chỉ có tiểu bảo...
Tiểu bảo rất ít nói chuyện về nó cho cô nghe, thằng bé quá mức độc lập. Cũng không biết, đổi nơi ở mới, thằng bé có quen không nữa.
Nếu như không phải gia gia giao phó, chắc cô cũng không về đây, dẫn theo thằng bé tới nơi đầy kí ức mà cả đời cô không muốn nhớ lại. Gia gia... rốt cuộc, tại sao con lại không muốn trở về nơi này? Tại sao, con lại không nhớ gì về người đàn ông kia? Tại sao...
...
"Cảm ơn bác tài,..."
Sao chưa trả tiền đã đi rồi?
Nguyệt Hy cũng không để ý nhiều nữa, chạy vội đến chỗ tiểu bảo đang đứng.
Chỉ thấy tiểu bảo 2 tay đút túi quần, ánh mặt lạnh lùng nhìn bạn nữ đối diện.
Chẹp, dù là quần áo đồng phục cũng không làm lu mờ vẻ đẹp của tiểu bảo, thậm chí còn khiến cho thằng bé trở nên... dễ thương.
Mà lúc này đây, cô bé đối diện đôi mắt ngây ngẩn nhìn chằm chằm bé. Gương mặt nhỏ nhắn mang theo sự ngại ngùng, đôi tay run rẩy giơ hộp quà được gói kĩ lưỡng ra trước mặt tiểu bảo.
Ôi, con trai cô! Mới chuyển đến trường không bao lâu đã có người theo đuổi, người làm mẹ như cô có chút hãnh diện.
Người ta thường nói sự thật thì luôn phũ phàng. Trước đôi mắt đầy mong đợi của cô bé và cô, thằng bé không thèm nhìn lấy một cái, bước qua cô bé. Nhìn thấy cảnh này bỗng làm cô nghĩ tới một câu:
" Hảo hán quay lưng một đi không nhìn lại. "
"Đi thôi!"
Tiểu bảo khinh bỉ liếc nhìn bộ dạng của cô lúc này. Mặc dù đã thay quần áo và tẩy lớp hóa trang nhưng Nguyệt Hy quên mất không xử lí vết thương. Vì vậy bộ dạng của cô lại có chút chật vật, đôi mắt lại đầy đăm chiêu nhìn trông... là lạ.
Nguyệt Hy hì hì một tiếng, đi sau tiểu bảo như đứa trẻ theo sau lưng mẹ.
Trong một góc khuất nào đó, chiếc ô tô đen ban nãy không biết đã đỗ ở đấy từ bao giờ. Kính xe hạ xuống, Lãnh Thần nhìn theo bóng lưng đang ngày một xa dần của hai người mà vô thức nói thành lời:
" Thật giống..."
...
Tiểu bảo lặng lẽ nhìn màn hình laptop đang không ngừng hiện lên những dãy số liệu phức tạp, khẽ mỉm cười. Đôi tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng lượt trên bàn phím, dãy kí tự lần lượt biến mất.
Một lát sau, bé cầm điện thoại lên, gọi cho ai đó:
"Đồng chí Thạch, mong cậu lần sau tự giải quyết rắc rối của mình, phiền toái."
"Đồng chí Triệt, cậu mà ngại phiền phức sao?"
Giọng nói cợt nhả từ đầu dây bên kia vang lên.
"Không ngại, chỉ cảm thấy quá mức đơn giản, không có một chút thử thách."
"Đơn giản... Ừ, đối với cậu xâm nhập vào kho dữ liệu của chính phủ còn như đi tiểu hàng ngày thì chút chuyện này có là gì đâu. "
Cộc cộc!!!
" Tiểu bảo, con làm gì trong phòng mà khóa cửa vậy?"
"Con tới liền."
Tiểu bảo vặn khóa, nhìn thấy Nguyệt Hy thì ôm chầm lấy cô giống bao đứa trẻ, bé nhón người cầm lấy ly sữa trong tay cô rồi lại chạy vào phòng.
Nguyệt Hy cũng không cảm thấy lạ, tiểu bảo vẫn thường như vậy, có lẽ là do trẻ nhỏ ham chơi.
...
Tiểu bảo gõ gõ máy tính, nhanh chóng đăng nhập vào một khung hình bí ẩn...
Công Đoàn Lính Đánh Thuê
Lãng Thạch tay cầm ly rượu vang, tay ôm mỹ nữ bên cạnh, cười cười nói với Hải Thành:
"Cậu đó cái đồ mặt lạnh, có chút chuyện thôi không phải sao, có cần..."
" Cậu còn dám nói, lần nay may mà Lạc tiểu Triệt ứng cứu kịp thời, nếu không chắc chúng ta phải hủy thêm một căn cứ nữa rồi!"
"Mà nói đi cũng phải nói lại, tiểu Triệt này đúng là có tài, bao nhiêu hacker trong Công đoàn hay ngoài Công Đoàn cũng không giỏi bằng cậu ta. Mà cũng rõ thần bí, tôi chưa thấy cậu ta bao giờ, cũng không biết chút thông tin về cậu ta..."
"Khỏi phải đoán mò, người của Tổng bộ phái tới lai lịch đương nhiên không tầm thường."
Trong Công Đoàn Lính Đánh Thuê, Tổng bộ là cơ quan cao nhất. Trong Tổng bộ có 5 người được chọn ra nhằm tập trung bồi dưỡng để điều hành Công Đoàn. Năm người này trừ 3 Hải Thành, Lãng Thạch, Lạc tiểu Triệt thì còn 2 người là Vân Vũ và Vọng Tuyết đang làm nhiệm vụ bên ngoài.
Và đương nhiên Lạc tiểu Triệt họ nói tới chính là Lạc Xích Triệt - tiểu bảo nhà Nguyệt Hy rồi!
Nếu 4 người kia biết Hacker thiên tài của Công Đoàn bọn họ là đứa trẻ 5 tuổi thì đoán chừng...
...
Nguyệt Hy lấy làm lạ nhìn thông báo vừa nhận được.
" Thành thật xin lỗi khách hàng Nguyệt Hy! Do một vài sự cố cá nhân mà nhân viên dịch vụ taxi, do cô Nguyệt Hy đã gọi của công ty chúng tôi không đến đúng hẹn để đón cô. Gây ra phiền phức cho cô, thành thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ bồi thường dịch vụ, mong cô thông cảm và tin cậy với công ty. Chân trọng!"
What??? Thế cái xe đen lúc chiều là cái khỉ gió gì???
############################
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hôm nay tâm trạng không tốt, vốn định post 2 chương nhưng thôi, ta sẽ post chương này thôi coi như làm quà đầu năm. (Không hứa nữa đâu, đừng ai tin lời ta hứa, suông đó, tin là bán nhà đó ^3^). Nhớ vote nhé ✩★✩
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...