Thím Vương nhìn Lý Tư Vũ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng trắng trẻo, thay đổi không ít, xem ra đã thật sự trưởng thành rồi.
"Cháu nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều chị cháu tan tầm sẽ về nhà.
"Lý Tư Vũ gật gật đầu, đi đến phòng trước đây cô đã ngủ lại.
Không thể lãng phí thời gian, trong chốc lát cô còn cần giả vờ đi lấy lương thực, ngày mai sẽ đi huyện thành.
Còn phải tốn thời gian để thuê một ngôi nhà và mua đồ đạc.
Trước khi đi, cụ bà đưa cho cô năm tệ, đó là toàn bộ tài sản của gia đình.
Mọi người trong nhà đều phản đối, nhưng dưới sự uy nghiêm của cụ bà, cả đám đành trợn đỏ cả mắt.
Trong không gian Lý Tư Vũ còn dư tiền, sao lại cầm tiền của cụ bà chứ.
Trong nhà không để chút tiền, lỡ có người đau đầu chóng mặt thì đi đâu mượn.
Cho nên, cả nhà lại thở phào nhẹ nhõm, cụ bà càng không muốn nhìn đám sói mắt trắng trong nhà này.
Lý Tư Vũ nghỉ ngơi một lát, liền chào thím Vương để ra ngoài.
Cô đi thẳng một đường, cô đến gần bưu điện nghiên cứu địa hình một chút, sau đó đến nhà máy chờ Dương Quân tan tầm.
Đợi không lâu, Lý Tư Vũ thấy Dương Quân một mình vội vàng ra ngoài.
“Anh rể!” Lý Tư Vũ gọi Dương Quân, nhìn dáng vẻ của anh ta có vẻ không trông thấy cô.
Dương Quân nhìn chung quanh, thấy lý Tư Vũ thì trên mặt anh ta mỉm cười, đi tới nói: "Sao em lại tới đây.
”Lý Tư Vũ gật gật đầu, "Đồ đạc em đã nhận được rồi, để ở gần bưu điện, anh mượn xe đẩy rồi đến gần đó tìm em, tôi ra đó chờ trước.
”Dương Quân vừa nghe có lương thực, anh ta cũng không hỏi thêm điều gì, ừ một tiếng liền chạy đến nhà đồng nghiệp mượn xe đẩy.
Lý Tư Vũ lại chạy đến gần bưu điện, tìm được chỗ không có người lấy đồ ra.
Cô không dám đi cách chỗ này quá xa, sợ đồ đạc bị người ta lấy đi, cũng may bên này không nhiều người lắm, hai người ngẫu nhiên đi ngang qua cũng không có nhìn cô.
Không cần đợi quá lâu, Lý Tư Vũ đã thấy Dương Quân cách đó không xa, đang đẩy xe ba bánh chạy thẳng tới.
Nếu là mùa hè, phỏng chừng phía sau có thể bay một đống bụi.
“Thật sự là có rồi!” Dương Quân dường như rất vui vẻ, trời lạnh mà chạy đầy mồ hôi.
Anh ta cười cười đem lương thực để lên xe đẩy, Lý Tư Vũ phụ giúp bên cạnh.
Hai người một người đẩy, một người đỡ xe, chạy về phía nhà họ Dương.
Lý Tư Vũ thở hồng hộc nhìn Dương Quân đầy phấn khởi, cuối cùng cô cũng không hỏi anh ta đang gấp cái gì.
Dương Quân mở hết các bao đồ ra, nhìn thấy thật sự là lương thực, ánh mắt anh ta bắt đầu sáng lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...