Thịnh Thiên Ý đột ngột quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Thời Tu Yến đang đứng cách họ chưa đến mười mét.
Anh vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi từ lúc nãy, áo có chút nhăn nheo, có lẽ do bị ép khi ngủ.
Dù vậy, vẫn không thể che đi khí chất thanh cao xung quanh anh, đường nét gương mặt thanh thoát như một vị tiên nhân trên đỉnh núi tuyết.
Tuy nhiên, trong đôi mắt anh ẩn chứa một sự giận dữ có thể thiêu rụi cả thế giới, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi run rẩy.
Trái tim Thịnh Thiên Ý đập thình thịch.
Cô không biết Thời Tu Yến đã ra ngoài từ lúc nào, đã nghe thấy bao nhiêu.
Rõ ràng lúc cô rời đi, anh còn đang ngủ rất say.
Từ khi bước ra, ánh mắt của Thời Tu Yến chỉ tập trung vào Thịnh Thiên Ý, không hề dành lấy nửa phần cho bất kỳ ai khác.
Lúc này, dòng máu trong cơ thể anh đang cuộn trào dữ dội, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh:
"Ý Ý, lại đây.
"
Cách gọi vẫn như cũ, nhưng Thịnh Thiên Ý lại cảm thấy rùng mình.
Cô không biết liệu lần này lời giải thích và sự trấn an của mình có tác dụng không, nhưng cô buộc phải bước tới.
Vài mét khoảng cách ấy, cô đi mà cảm giác khó khăn vô cùng, dù bề ngoài trông cô vẫn nhẹ nhàng vui vẻ.
Cô đứng yên trước mặt Thời Tu Yến, định mở miệng gọi anh thì bị bàn tay rắn rỏi của anh nắm lấy cổ tay.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, bao bọc lấy cô, anh bước nhanh vào bên trong, chỉ kịp ném lại một câu cho thuộc hạ:
"Đưa hai người đó xuống!"
Nghe vậy, thuộc hạ vội vàng đuổi theo, hai người kia thấy tình hình liền nhanh chóng lái xe bỏ chạy.
Còn Thịnh Thiên Ý thì bị Thời Tu Yến kéo đi, đến căn phòng sâu nhất trong biệt thự.
Đó là căn phòng cuối hành lang, bên trong chứa đầy các dụng cụ chạm khắc.
Thời Tu Yến đứng ngược sáng, dáng người cao lớn của anh được ánh nắng chiều phủ lên một lớp vàng óng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò má của Thịnh Thiên Ý, như thể anh đang cố chạm vào xương cốt của cô qua lớp da thịt.
Thịnh Thiên Ý trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn lấy can đảm đặt tay mình lên mu bàn tay của Thời Tu Yến.
Anh dừng lại một chút, đôi mắt bỗng chốc khóa chặt ánh nhìn của Thịnh Thiên Ý.
Một tay anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, tay còn lại đặt lên chân cô, khẽ gõ:
"Ý Ý, nếu anh bẻ gãy đôi chân không nghe lời này và khắc nó thành một món đồ trang trí, em thấy sao?"
Giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng Thịnh Thiên Ý thật sự nghe ra sự nghiêm túc trong đó.
Người đàn ông này dường như thật sự sẽ làm như vậy.
Cô thấy lòng mình lạnh toát, nhưng vẫn lao tới ôm chặt lấy eo Thời Tu Yến.
"Em không muốn chạy trốn.
Lúc nãy em chỉ ra ngoài để xem họ còn trò gì! Những gì em nói với họ đều là giả!"
Ánh mắt của Thời Tu Yến vẫn khóa chặt cô, nỗi đau trong lòng anh vẫn đang lan rộng khắp nơi.
Cô vẫn luôn lừa dối anh, dù họ đã có quan hệ thân mật, cô vẫn yêu người đàn ông kia!
Thậm chí vì người đó, cô giả vờ đối xử tốt với anh.
Bữa ăn ngọt ngào vừa rồi, tất cả chỉ là giả tạo!
Thậm chí, trong thức ăn còn có chất độc mà cô đích thân bỏ vào cho anh!
Trái tim Thời Tu Yến càng siết chặt hơn, những cái gai bén nhọn đang đâm thủng máu thịt trong tim anh, đau đớn đến mức anh gần như không thể thở nổi.
Thịnh Thiên Ý vẫn tiếp tục giải thích:
"Em không bỏ thuốc độc vào đồ ăn của anh, nếu anh không tin thì có thể kiểm tra cơ thể mình! Còn nữa, gói thuốc độc mà chị họ đưa cho em, em đã cất vào lớp lót trong ba lô, nếu anh không tin thì có thể kiểm tra! "
Tuy nhiên, Thời Tu Yến lúc này đã chìm vào thế giới của riêng mình, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Thịnh Thiên Ý.
Anh nheo mắt lại, ánh nhìn quét về phía các dụng cụ trong phòng, dường như đang thật sự cân nhắc về việc bẻ gãy chân của cô.
Thịnh Thiên Ý ngay lập tức nhận ra mối nguy hiểm, và gần như ngay khi Thời Tu Yến vừa đưa tay ra định lấy dụng cụ, cô liền nhón chân nhanh chóng, hôn lên môi anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...