Cánh cửa sắt nặng nề được Thời Tu Yến mở khóa bằng nhận diện võng mạc, Thịnh Thiên Ý lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất trong đời, hô gọi Tinh Vệ đến giúp đỡ.
Cả nhóm nhanh chóng lao tới bệnh viện, Thời Tu Yến được đẩy vào phòng cấp cứu.
Khi anh được đẩy ra, đã là đêm khuya.
Thời Tu Yến đã qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng do trong dịch truyền có chất an thần, dự kiến đến sáng hôm sau anh mới tỉnh lại.
Thịnh Thiên Ý thức cả đêm ở bên cạnh giường, cho đến khi cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
Đã qua giờ trưa, tiệc sinh nhật của Mộc Nhu Nhu bắt đầu lúc ba giờ chiều.
Dù rất lo lắng cho Thời Tu Yến, nhưng cô phải tham dự bữa tiệc, vì ở đó sẽ xảy ra một sự kiện đánh dấu khởi đầu sự sụp đổ danh tiếng của em gái cô, Thịnh Chi Mân.
Thịnh Thiên Ý nhất định phải ngăn chặn điều này!
Sau khi hỏi han bác sĩ thêm một lần nữa về tình trạng của Thời Tu Yến, cô nhìn người đàn ông đang ngủ say bên giường, rồi kéo tờ giấy ghi chú để lại một dòng:
“Yến Yến, em phải đi làm chút việc, anh nghỉ ngơi nhé, em sẽ đi nhanh về nhanh thôi! Moa!”
Cô nhẹ nhàng đóng dấu lên khuôn mặt đang ngủ say của anh, đặt tờ giấy bên cạnh giường và dặn dò Tinh Vệ một số việc, sau đó rời đi.
Trong hội trường, Mộc Nhu Nhu nhìn đồng hồ với vẻ bực bội.
Bên cạnh, mẹ cô ta, Phương Mẫn, hỏi: “Con bé Thịnh Thiên Ý chưa tới à? Chẳng lẽ, mọi chuyện hôm qua thật sự là do nó tính toán?”
Hôm qua, để tạo cơ hội cho ông Vương, vợ chồng họ giả vờ lên lầu nghỉ ngơi, nhưng thực tế chỉ một lát sau đã tới căn nhà khác ở qua đêm.
Đến sáng hôm sau trở về, họ phát hiện Mộc Nhu Nhu đang ngồi thẫn thờ trong phòng.
Khi hỏi chuyện, họ mới biết tối qua ông Vương không biết vì sao lại vào phòng của Mộc Nhu Nhu, còn Thịnh Thiên Ý thì đã biến mất từ lâu!
Nghĩ đến việc con gái mình bị ông Vương, gã đàn ông ghê tởm đó hãm hại, Phương Mẫn tức đến run rẩy!
Trong mắt Mộc Nhu Nhu cũng đầy sự căm phẫn: “Con cũng không hiểu làm sao con bé đó lại có bản lĩnh này? Chắc chắn là tên đàn ông già ghê tởm đó định ngủ với nó, nhưng không được nên mới vào phòng của con!”
Phương Mẫn gật đầu tán đồng: “Mẹ cũng nghĩ Thịnh Thiên Ý không đủ thông minh để làm điều này! Trí nhớ của nó đã bị Hàn thiếu thao túng, nó chỉ biết nghe theo chúng ta thôi!”
Bà ta cười nhạt rồi nghiến răng nói: “Nhưng đừng lo, Nhu Nhu à, ông Vương sẽ không hé môi về chuyện này đâu.
Dù Thịnh Thiên Ý có biết, mẹ cũng có cả trăm cách để bịt miệng nó! Hàn thiếu chắc chắn sẽ không biết.
Con chỉ cần làm như không có chuyện gì xảy ra, bữa tiệc vẫn tiếp diễn bình thường!”
Mộc Nhu Nhu gật đầu: “Mẹ, con hiểu, nhưng con vẫn lo.
Trước đây, Hàn thiếu không có kế hoạch cầu hôn Thịnh Thiên Ý trong tiệc sinh nhật của con, vậy mà giờ anh ấy lại đột ngột quyết định như vậy.
Liệu có phải con bé đó đã nói gì đó với anh ấy không?”
Nghe vậy, Phương Mẫn cười lạnh: “Hừ, nó không dám kể cho Hàn thiếu nghe đâu! Việc Hàn thiếu đẩy nhanh kế hoạch có thể là vì bên kia còn có toan tính khác.”
Mộc Nhu Nhu cũng yên tâm phần nào: “Vậy cũng tốt.
Nhưng sao con bé đó chưa tới nhỉ? Sắp đến giờ rồi!”
Khi họ đang nói chuyện, người hầu vội vã đến thông báo: “Tiểu thư Thiên Ý đã tới.”
Mộc Nhu Nhu nghe vậy liền thu lại nét mặt căng thẳng, mỉm cười bước tới, dò xét hỏi:
“Thiên Ý, sao giờ mới đến? Hôm qua em rời nhà mà không nói một tiếng nào cả?”
Thịnh Thiên Ý quan sát Mộc Nhu Nhu, trong lòng không khỏi thán phục sự bình tĩnh của cô ta.
Chuyện kinh khủng như vậy đã xảy ra, mà cô ta vẫn có thể vui cười tổ chức tiệc sinh nhật, đúng là tâm lý không phải dạng vừa!
Tuy nhiên, có vẻ như Mộc Nhu Nhu vẫn chưa biết về những gì xảy ra trên nhóm lớp? Không chú ý đến điện thoại sao?
Vậy thì lát nữa có lẽ sẽ càng thú vị hơn đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...