"Ăn một chút gì đi, vừa bớt nóng." Thuế Tử Duyệt nói.
Tô Quân Nhụy gật đầu, muốn tự ngồi dậy đã bị nàng ngăn lại.
Nàng cẩn thận đỡ cô ngồi dậy rồi chu đáo đúc cô ăn sáng.
"Duyệt Duyệt của ta thật đảm đang." Cô cười nói.
Nàng đáp: "Chẳng lẽ trước kia ta không đảm đang?"
Cô trả lời: "Trước kia cũng có, Duyệt Duyệt là người đảm đang nhất."
Nàng nghe xong câu nói mới chịu cười tươi một cái.
Ánh ban mai ấm áp xuyên qua cửa sổ lan tỏa vào phòng, mọi cơn rét lạnh và sợ hãi đêm qua đều bị từng tia nắng sớm đánh tan.
Tô Quân Nhụy nằm trên giường nhìn nàng đang ngồi ở mép giường, ánh mặt trời mạ khắp người nàng một lớp màu vàng vàng óng ánh.
Nàng, dung mạo tú lệ, đôi mắt có điểm hồng hồng, miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng tươi cười, tốt đẹp an tĩnh dưới ánh ban mai, nhất cử nhất động đều mang vẻ ấm áp sáng ngời.
Cô lẳng lặng nằm đó, bả vai còn âm ỉ đau nhưng cô phớt lờ nó.
Ác mộng đêm qua quá đáng sợ, cô biết mình trọng sinh đã lâu nhưng cô không thể ngăn bản thân mình tiếp tục sợ hãi những ký ức đời trước, không phải sợ mà là rất rất sợ, cực kỳ sợ chúng sẽ tái diễn.
Có vẻ như chỉ khi ngắm nàng thì cõi lòng cô mới dần an tĩnh lại, nhìn nàng thì mọi rét lạnh và sợ hãi mới chịu tan đi.
Ước gì mọi thứ cứ như thế, nàng vẫn ngồi đó, nắng sớm ngừng lại tại đây, làm dung nhan của nàng sẽ mãi mãi luôn ngập ý cười, khung cảnh trước mắt cô hãy cứ như thế.
Sau đó cô và nàng sẽ chậm rãi bên nhau đến già, mái tóc đen dần pha sương, khuôn mặt căng mịn dần nhăn đi, động tác dần chậm lại, thần trí dần mơ hồ nhưng chúng mình vẫn ở bên nhau, thay vì chỉ mình cô với một chiếc gương đồng lạnh lẽo và chiếc đèn kéo quân cũ kỹ kia.
Cô ăn xong mới mở miệng nói: "Tập kích đêm qua người của chúng ta xử lý ra sao?"
Nàng đáp: "Hôm qua rời đi vội vã, ta để xa phu ở lại xử lý."
Cô gật đầu nói: "Tiểu Hâm làm việc, ta yên tâm, những tên sát thủ đó phải điều tra rõ lai lịch."
Nàng đồng ý: "Chút nữa ta sẽ bẩm báo phụ thân mẫu thân, họ sẽ giúp chúng ta xử lý."
Cô thở dài, cô không hề muốn kinh động đến cha mẹ nhưng tình huống hiện tại xem ra toàn bộ Vương phủ đều biết cả rồi.
Cũng may xưa nay cha mẹ làm việc cẩn thận, cô không cần quá lo.
Hai nàng thảo luận sự tình tập kích tối qua một hồi, cô còn chưa hạ sốt, tinh thần còn chưa tốt nên nàng để cô tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau khi cô nằm xuống, nàng liền ra khỏi phòng đi thỉnh an Vương phi.
Cả đêm qua Vương phi không thể nào ngủ được nên bà đã dậy từ rất sớm.
Sau khi bà gặp nàng đã vội vàng dẫn nàng đến thư phòng của Vương gia.
Lúc đó, Tô Cẩn Du và Tô Quân Trạch đã ở thư phòng.
Tô Quân Trạch tỉ mỉ thuật lại sự tình ở phủ Tam hoàng tử đêm qua, sau đó nàng cũng kể lại chuyện tập kích còn nhắc đến Song Sát Môn.
Mọi thứ đều thuật lại một lần rõ ràng chỉ riêng việc cô âm thầm điều tra sổ sách của quân doanh thì không nói đến.
Nàng chỉ tìm một cái cớ hư hư thật thật tránh để mọi người hiềm nghi.
"Ai dám bỏ tiền mướn người đi ám sát?" Tô Quân Trạch chau mày hỏi.
Nàng đáp: "Quân Nhụy phỏng đoán có thể là Tam hoàng tử hoặc là người của Mộ Dung phủ..."
Tô Cẩn Du tán thành nói: "Từ nay về sau chúng ta hành sự càng phải cẩn thận hơn, ra ngoài phải dẫn theo nhiều thị vệ, việc này ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, còn chuyện Song Sát Môn..."
Nàng nói: "Duyệt Duyệt sẽ mời ca ca hỗ trợ điều tra."
Tô Cẩn Du suy nghĩ, Thuế Tử Dật có qua lại với người trong chốn giang hồ sẽ dễ tra ra hơn.
Nghĩ xong ông liền đồng ý.
Ban đầu, nàng muốn ra ngoài tìm Thuế Tử Dật nhưng sau sự kiện đêm qua Tô Cẩn Du không yên tâm để nàng ra cửa, chỉ phái người đi tìm Thuế Tử Dật.
Ngay khi biết được sự kiện đêm qua, Thuế Tử Dật đã nhanh chóng đến Bình An Vương phủ.
Vừa tới hắn liền quét mắt khắp người nàng, hắn sợ muội muội bảo bối bị thương.
Sau khi bảo đảm nàng không bị hư tổn sợi tóc nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người bọn họ tiếp tục thương thảo một hồi lâu, bàn bạc rồi phân chia công việc của từng người.
Chờ đến khi ra khỏi thư phòng thì đã vào giờ cơm trưa, nàng lo cô ngóng trông tìm nàng nên liền vội vàng cáo lui.
Nàng cùng cô ăn cơm trưa.
Tối đến đợi sau khi cô ngủ say, nàng liền cải trang ra phủ.
"Phu nhân." Tiểu Hâm đã chờ sẵn bên ngoài.
"Đi" Nàng lạnh lùng nói.
"Dạ!" Tiểu Hâm nhanh nhanh đánh xe rời khỏi Vương phủ.
Thuế Tử Duyệt ngồi trong xe ngựa, gương mặt lạnh lùng dọa người, xe ngựa chạy nhanh như bay, vòng vòng một hồi chạy tới căn cứ bí mật của Tô Quân Nhụy.
Trước khi bước vào phòng, nàng quay lại nói với xa phu: "Ngươi ở ngoài canh chừng, có động tĩnh lập tức báo cho ta biết."
Xa phu tuân lệnh rồi cung kính canh giữ ngoài cửa.
Nàng bước vào mật thất rồi mở sổ sách ra, nghiêm túc xem từng trang từng trang.
Mãi cho đến hừng đông, nàng mới lên xe ngựa hồi phủ.
Tô Quân Nhụy tỉnh dậy liền thấy Thuế Tử Duyệt vừa trở về, cô liền nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nàng nhè nhẹ vào phòng thấy cô còn ngủ liền cẩn thận nằm xuống giường, ngủ theo.
Tình hình tiếp diễn ba ngày liền.
Ngày thứ tư vào lúc cô đã hết kiên nhẫn giả bộ thì nàng cầm một cuốn sổ đưa đến trước mặt cô, nói: "Chỗ này, thu chi không đúng, có dấu vết bị động vào, chắc là tham ô nhiều, không có cách che lấp cho nên để lộ chân tướng, chúng ta có thể bắt tay điều tra từ chỗ này."
Cô ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng tươi cười tự tin nói với cô: "Yên tâm, chỗ này, chỉ cần nghiêm túc đi tra, bọn họ tuyệt đối trốn không thoát." Sau ba ngày cực khổ cuối cùng nàng cũng đã tìm tra sơ hở trong chồng sổ sách.
Cô đau lòng nhìn quầng thâm quanh đôi mắt đẹp của nàng rồi mở miệng khen nàng: "Duyệt Duyệt thật lợi hại."
Sổ sách đã tra ra đầu mối, hai nàng phấn khởi vô cùng.
Nguyên do gần đây Vương phủ luôn vội vàng tra cái này tra cái kia nên việc sang Lục phủ cầu hôn vào cuối tháng cũng bị trì hoãn lại.
Điều này làm Lục Tuyết phiền muộn không thôi.
Qua mấy hôm sau, Thái tử đăng cáo triều đình vụ án tham ô quân lương, chứng cứ minh bạch đầy đủ, long nhan phẫn nộ, yêu cầu nghiêm tra.
Tô Quân Trạch và An Thiếu Ngôn cùng đi tra xét.
An Thiếu Ngôn đi tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng điều tra ra một đám người có liên can.
Ban đầu chỉ là án tham ô quân lương nhưng sau khi điều tra vô tình phơi bày ra chân tướng của nhiều vụ án treo tại kinh thành.
Phạm vi liên quan cực rộng.
An Thiếu Ngôn điều tra danh sách thiệp án, lôi ra rất nhiều quan viên trong triều phạm tội, Tam hoàng tử thâm chịu liên lụy bị Hoàng Thượng cưỡng chế đóng cửa ăn năn không được nhúng tay vào việc triều chính.
Quan viên phạm tội, người thì xử tử, kẻ thì lưu đày xét nhà tịch biên gia sản.
Trong chớp mắt, kinh thành nghiêng ngã lao đao, một trận tinh phong huyết vũ.
Xong việc, quân đội kinh thành tạm thời do Thuế Tử Dật quản lý.
Ám đinh được nhà Mộ Dung xếp vào triều cũng bị rút ra hơn phân nửa, thành phần còn trụ lại không đủ gây nên sóng gió.
...............!
Gió thu thổi từng đợt gió heo heo lạnh.
"Thu săn?" Thuế Tử Duyệt tay cầm quyển sách nhìn Tô Quân Nhụy đang ngồi uống trà cạnh mình.
"Đúng vậy." Cô buông chén trà, nói tiếp: "Năm nay triều đình xảy ra nhiều chuyện chấn động, Thánh Thượng tâm tình không vui, bọn quan viên vì muốn Thánh Thượng vui vẻ nên nảy ra ý định thu săn."
Nàng suy nghĩ rồi nói: "Nhắc mới nhớ, Cẩm Quốc hai năm nay chưa tổ chức thu săn lần nào."
Cô đáp: "Thánh Thượng tuổi tác đã cao, tinh lực không còn khỏe mạnh như trước, các thái y sợ thu săn hao tổn tinh lực quá nhiều, thân thể của Thánh Thượng không chịu nỗi nên năm kia và năm rồi không tổ chức."
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu đã sợ vậy vì sao năm nay thái y lại cho phép?"
Cô cười trả lời nàng: "Hiện tại các hoàng tử đều đã trưởng thành, tất nhiên ai cũng muốn đi.
Hơn nữa, năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Thánh Thượng nổi giận, các thái y nghĩ Thánh Thượng thay đổi hoàn cảnh có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn.
Long nhan đại nộ khiến trên dưới triều đình đều hoảng sợ.
Ca ca nói, mấy ngày nay thượng triều các đại thần hắt hơi cũng không dám, thật không thú vị." Cô nói xong liền cười thành tiếng.
Nàng nhìn cô cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: "Nếu vậy thì tốt, chỉ sợ sinh thêm nhiều chuyện."
Cô nghiêm mặt đáp: "Việc này ca ca và Thái tử cũng đã thương lượng, còn thu săn nếu Hoàng Thượng đã đồng ý thì không thể không đi...Đúng rồi, thu săn lần này, Thánh Thượng cũng mời chúng ta."
Nàng bất ngờ nâng mi "Hả" một tiếng.
Cô cười nói: "Mỗi đợt thu săn Thánh Thượng sẽ khâm điểm cho một ít nữ quyến đi theo, thu săn năm nay phụ thân mẫu thân, nhạc phụ, đại ca và ca ca cũng sẽ đi.
Huống chi hai chúng ta đều là người luyện võ từ nhỏ, Thánh Thượng khâm điểm chúng ta đi là việc hết sức bình thường."
Nàng thấy vậy cũng đúng nhưng lòng lại lo lắng bất kham.
‘Vết thương trên vai nàng mới vừa lành, giờ lại tham dự thu săn, nếu mà..." Tình cảnh đêm đó của Quân Nhụy thật sự hù chết nàng nên thu săn năm nay nàng thật sự không muốn Quân Nhụy tham gia.
Cô thấy dáng vẻ lo lắng phiền muộn của nàng, miệng bất giác mỉm cười rồi nói: "Yên tâm đi nương tử, tướng công của nàng vô dụng như thế sao? Lần trước là chuyện ngoài ý muốn, nếu ta không bị thương trước thì đêm đó sẽ không chật vật thảm thương như vậy, giờ vết thương của ta cũng đã lành tất nhiên sẽ không vô dụng nữa.
Dù sao thu săn chủ yếu dành cho nhóm nam nhi tham dự, chúng ta được khâm điểm đi theo cùng lắm cũng chỉ cưỡi ngựa, giải sầu thôi, sẽ không vào rừng săn bắn với đám nam nhi."
Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi và nói: "Hy vọng là vậy." Nói xong, nàng liếc cô một cái rồi không nói thêm lời nào.
Cô: "..." Quận chúa đại nhân bỗng thấy bản thân hình như mới vừa bị nương tử nhà mình khinh thường.
Vì để tiểu nương tư biết bản thân mình đã khỏe hẳn nên Quận chúa đại nhân đã quyết định tối nay nhất định phải ra một chút sức!
"Đúng rồi, năm nay nhà của chúng ta chắc sẽ có hỉ sự." Đột nhiên nghĩ tới điều gì nên cô liền mở miệng nói.
"Hửm?" Nàng nghĩ nghĩ rồi vui vẻ tươi cười đáp: "Chẳng lẽ là chuyện của đại ca và Lục cô nương? Rốt cuộc mẫu thân và đại ca cũng sẵn sàng đi Lục phủ cầu hôn?"
Cô cười trả lời: "Duyệt Duyệt thật thông minh, hai ngày nữa sẽ là ngày hoàng đạo, mẫu thân đã chuẩn bị xong sính lễ, chắc sẽ dẫn ca ca đi Lục gia cầu hôn.
Trước khi thu săn diễn ra."
Nàng tưởng tượng đến cảnh tượng Tô Quân Trạch và Lục Tuyết vào hai ngày nữa, liền không khỏi bật cười.
"Xem ra, cuối cùng Lục cô nương cũng đạt thành tâm nguyện."
Cô cũng bật cười thành tiếng.
Không biết ca ca có biết được tính cách tiềm ẩn của Lục Tuyết hay chưa, nếu chưa biết, thử hỏi sau này biết rồi thì sẽ có cảm giác gì, thật sự đáng để chờ mong.
.