Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Quân Thiên Hàn yêu chết bảo bối trong lòng, hôn lên đốt ngón tay em. Chiếc cổ mảnh khảnh bị ngậm lấy, tiếng mút mát vang lên một lúc lâu. Hắn tránh đi điểm dễ thấy, tạo lên dấu ấn tình yêu của riêng mình.

" Anh yêu em Bảo Bảo, đều là vì vô cùng yêu em. Đừng từ chối anh, được không? " Quân Thiên Hàn nhỏ giọng nỉ non, cởi từng cúc áo vướng víu trên người, sức bật của thân hình dưới lớp sơ mi kia dường như gây ảo giác cực mạnh. Hắn đè em trên giường, từ sau nhìn lại chỉ thấy cặp chân trắng ngần không có tính công kích đặt trên vòng eo săn chắc kia.

Quần áo ngủ mỏng manh từ từ bị lột ra, chỉ còn chiếc quần nhỏ trắng lót bông tội nghiệp che đi thân hình run rẩy, kích thích thị giác Quân Thiên Hàn phát đau. Hắn từ từ đưa tay vuốt ve chiếc eo nhỏ gần như lọt thỏm trong cái ôm của mình, yêu mến không rời mà niết vài cái. Phong Miên vốn nhạy cảm càng run rẩy lợi hại, hai mắt đã ngấn nước. Em cảm thấy lạ quá, nhưng cũng rất dễ chịu.

Hắn đã đến giới hạn, nhìn cơ thể nhỏ nhắn non mềm liền đỏ mắt, lập tức kiềm chế đi thú tính muốn nổ tung của mình. Nếu không chuẩn bị tốt, em bé sẽ rất đau. Quân Thiên Hàn bỗng do dự, có nên đợi thêm mấy năm nữa không?

Đụng chạm trên môi bỗng làm hắn sững người, quên đi suy nghĩ còn dang dở. Bé con vậy mà chủ động rướn người lên dùng hết sức hôn lên môi Quân Thiên Hàn. Hắn chửi thề trong lòng, gấp gáp đè người xuống gia tăng nụ hôn sâu. Kệ con mẹ nó cái gì mà chờ đợi, hắn đầu hàng.

Vật nhỏ hồng nhạt bị Quân Thiên Hàn nắm lấy khẽ xoa, bên kia lập tức cũng bị ngậm lấy, Phong Miên chịu không nổi kích thích bất ngờ giật nảy mình. Lạ quá, thật sự rất lạ. Tiểu Bảo Bảo cùng màu bên dưới được chăm sóc vô cùng tận tình, bé con ngây thơ lần đầu trải nghiệm cảm giác điên đảo này, hơi nước lần lượt lăn tròn quanh hốc mắt chậm rãi rơi xuống.


" Hức… Hàn Hàn… khó… khó chịu…a… " Tiếng nức nở nho nhỏ vang lên, kích thích cậu em của Quân Thiên Hàn đau đến muốn nổ tung. Phong Miên bất chợt trừng lớn mắt, hốt hoảng túm chặt tay hắn đạt tới cao trào: " A…! "

Dáng vẻ hiện tại của Quân Thiên Hàn có thể dùng từ đáng sợ để hình dung. Trước khi để bảo bối kịp thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt nhìn vào mình, hắn hoảng hốt dùng bàn tay to lớn che mắt em lại.

Không thể được, em ấy sẽ sợ hãi và né tránh mày mất. Tuyệt đối phải ngăn chặn em ấy nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của mày…

" Bảo bối ngoan… đừng nhìn… " Hơi thở gấp gáp quanh quẩn bên chóp mũi, em cảm nhận rõ sự cuồng nhiệt của hắn. Phong Miên nghe lời nằm im, không cần hắn bịt mắt lại em vẫn nhắm thật chặt.

Quân Thiên Hàn nâng niu bảo bối trong lòng, duy trì che tầm nhìn của em lại, bắt đầu len lỏi xâm nhập vào hang động bí ẩn chưa người nào khai phá. Hắn cẩn thận từng li từng tí dùng chính đôi tay gân khớp rõ ràng của mình đào bới cửa hang bé nhỏ ấy để tìm đường đi vào, bảo bối dưới thân căng chặt người.

" Hức… đau… em đau… " Em chịu không nổi, quằn quại kéo cánh tay hắn. Quân Thiên Hàn đổ mồ hôi đầy người, khó chịu đến phát điên, ngón tay hơi dùng sức.

" Á! Hu… hức… bé đau lắm, anh ơi… hức… ư… " Nhóc con lần đầu tiên trải nghiệm đau đớn như vậy, tuy nhiên vẫn tin tưởng anh trai Hàn Hàn của bé mà nằm im bất động, nhưng hắn cảm thấy lòng bàn tay che mắt em đã ướt đẫm một mảng lớn.

Quân Thiên Hàn sót bảo bối, lập tức buông tay, ôm người vào lòng dỗ dành: " Không làm nữa, bé yêu mau nín đi. Anh xin lỗi. "

Bé con hậm hực khóc nấc lên, liên tục lên án có con gì chui vào mông bé. Hắn nâng má Phong Miên lên an ủi một lúc lâu, hứa sẽ đập chết thứ làm đau em.


Nhiệt hoả dưới thân dập không nổi, hắn tủi thân giương mắt nhìn em: " Chồng đau quá, em giúp chồng một chút nhé… coi như anh xin em… "

Em nhỏ ngơ ngác sụt sịt mũi, nhanh chóng gật đầu.

Một lúc lâu sau, bé con khóc thành tiếng, hai bên đùi đã đau rát đến đỏ ửng lên, vậy mà người thanh niên phía trên vẫn chưa có dấu hiệu dừng.

Gian phòng tối tăm che lấp một phần điên cuồng trong mắt hắn. Quân Thiên Hàn ôm em từ đằng sau, cắn vành tai tròn trịa trầm giọng: " Gọi chồng đi bé con… vợ mau gọi anh là chồng… "

" Hức… c… chồng… "

" Ha… chồng yêu em nhiều lắm, xin lỗi em… chồng xin lỗi. Em chịu đựng chút nữa thôi… cứu chồng lần này đi nhé… "


Quân Thiên Hàn sót bé yêu, chỉ làm đúng một lần, nhanh chóng bế người đi tắm rửa sạch sẽ rồi dỗ em nhỏ ngủ. Một đêm không mộng.



Sáng hôm sau, Phong Chấn Kiệt nhìn chằm chằm cặp mắt sưng húp của em trai nhà mình, lặng lẽ liếc cậu em rể trước mặt. Lí do thức khuya do hắn biện bạch chỉ qua mắt được duy nhất mẹ Bảo, còn đối phó với người anh trai này thì vô dụng.

Quân Thiên Hàn căng thẳng lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, kiên nhẫn đút thức ăn cho bé con. Mới vài tiếng trước hắn phải mất tận nửa tiếng dỗ chồng nhỏ nín khóc vì em thức giấc liền bị đau hai đùi nhỏ.

Thế là sau bữa sáng, Quân Thiên Hàn nhận được giáo huấn của anh cả Phong gia, vinh hạnh ăn vài quyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui