Tốt lắm.
Lần này, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này rồi.
Có người leo từ trong ruộng lên bờ, tiện tay nhổ một đám cỏ, lau lau bàn chân lấm bùn, tò mò đi về phía Giang Châu.
"Thu lươn? Thiệt hay giả? Bao nhiêu tiền một cân?"
Giang Châu đang cầm muôi múc nước từ trong khe đổ vào trong sọt, nghe có người hỏi, ngẩng đầu mỉm nhếch miệng cười với người nọ.
"Chú, đúng vậy, thu lươn, 6 hào một cân, có bao nhiêu thu bấy nhiêu! Trả bằng tiền mặt!"
Người này nghe xong, lập tức cảm thấy vui vẻ.
Quay đầu nhìn về phía Nhị Cẩu cầm tiền đang vui vẻ trở về ruộng của nhà mình.
Gã nghiến răng, nói: "Được! Trong ruộng còn nhiều mà, anh cứ chờ ở chỗ này, tôi sẽ đi bắt ngay bây giờ!"
Dứt lời, thở hổn hển chạy xuống ruộng.
Giang Châu cũng không gấp.
Chuyện này cứ từ từ tiến hành cũng được.
Kế tiếp sẽ càng ngày càng nhiều.
Lời này của Giang Châu quả nhiên không sai.
Sau khi anh nông dân cùng vợ mình hai người đi xuống ruộng cùng nhau bắt 3 cân lươn, thật sự nhận được 1 tệ 8 hào từ trong tay của Giang Châu.
Tiền nóng hổi, là thật!
Thôn dân của thôn Thủy Oa còn nghèo hơn cả thôn Lý Thất.
Thật không dễ dàng đi lên huyện thành!
Mỗi lần chỉ có ngày lễ ngày tết giết heo, trong nhà mới có thu nhập.
Trong ngày thường, thậm chí trứng gà thường được sử dụng trong việc lưu thông hàng hóa!
Giờ cầm tiền, trời mới biết hạnh phúc biết bao!
Làm ruộng?!
Khi nào ruộng này có thể làm được?
Ngày hôm nay cần phải cả nhà cùng nhau bắt lươn bán mới được!
Sau khi lục tục thu mấy cân lươn, các thôn dân thôn Thủy Oa đang quan sát, cũng coi như đã hiểu.
Giang Châu thật sự trả 6 hào một cân lươn.
Đây chính là tiền thật đó nha!
"Tới đây! Chỗ tôi có 5 cân!"
"Ai nha! Nhanh lên nhanh lên, mua 3 cân này trước! Sau đó bác lại đi bắt! Thằng ranh này, còn chơi cái gì? Nhanh đi bắt lươn!"
"Trương Cẩu Tử mày đừng có vào ruộng nhà tao nha! Dám đụng vào lượn của tao, đừng trách tao xử mày!"
~~~
Hoàng hôn lặn về tây.
Sắc trời dần nhá nhem tối, Giang Châu cuối cùng là thu đầy cả 8 cái sọt cho.
Giá thị trường quan trọng hơn nhiều so với chính mình tưởng tượng.
Hắn tạm thời nhờ người thôn Thủy Oa mua dùm 4 cái cái sọt cùng một chiếc xe lừa.
Nếu không, khẳng định không chứa nổi.
Lại tốn thêm 90 tệ.
Nhưng đều đáng giá.
Giang Châu mướn một thôn dân thôn Thủy Oa, giúp mình đánh xe về nhà.
Cho hắn 1 tệ.
Tổng cộng mất nửa tiếng đi đường.
Con đường không dài.
Lúc hai chiếc xe lừa đến cửa nhà, cả thôn đen thui, chỉ có duy nhất nhà mình còn sáng đèn.
Giang Châu nhảy xuống xe lừa, trả tiền cho người nọ, lúc này mới đi tới, chuẩn bị gõ cửa.
- Kẽo kẹt ~
Nhưng còn chưa đưa tay gõ cửa đâu, đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Dưới bóng đêm đen như mực, nhờ ánh trăng cùng tia sáng từ ngọn đèn.
Là khuôn mặt xinh đẹp trắng trong thuần khiết của Liễu Mộng Ly.
Tròng mắt của cô, lộ rõ sự lo lắng.
Sau khi nhìn thấy Giang Châu, cô bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Anh đã về.
"
Cô nhẹ giọng nói.
Giang Châu gật đầu, chỉ chỉ xe lừa phía ngoài.
"Lươn của Thôn Thủy Oa nhiều ngoài dự liệu, anh mới mua thêm một chiếc xe lừa.
"
Giang Châu dắt hai chiếc xe lừa vào sân nhà mình, buộc kỹ.
Lại đem toàn bộ lươn trong sọt to sọt nhỏ đều chia ra ở các thùng khác.
Hắn sợ lươn chết ngộp.
Nếu không! mất nhiều hơn được.
"Tui đã nấu cơm cho anh, ở trong nồi, giờ ăn không?"
Liễu Mộng Ly hỏi.
"Anh có chút chuyện, còn phải ra ngoài một chuyến, lát về mới ăn.
"
Giang Châu nói: "Sáng sớm ngày mai đánh xe lừa lên thị trấn, một người anh không thể đánh hai chiếc xe, đó là việc cần kỹ thuật, cần tìm một biết làm, anh đi đầu thôn hỏi chú Trương lên thử xem, xem ngày mai chú ấy có thể dành ra thời gian hay không.
"
Đầu thôn chú Trương trước chuyên môn phụ trách chăm sóc súc vật trong công xã.
Lừa dê bò!
Chú ấy rất có năng lực.
Một mình Giang Châu đánh một xe lừa đã rất miễn cưỡng.
Nếu như lại thêm một xe, chắc ngay cả cửa nhà cũng ra không được.
Liễu Mộng Ly nhíu đôi mi thanh tú.
"Thôi được, anh nhanh lên một chút, trên đường nhớ cẩn thận.
"
Giang Châu gật đầu, nói anh phải đi.
Liễu Mộng Ly lại vội vã kêu hắn lại.
"Cầm lấy đèn dầu này!"
Giang Châu nhận lấy, dặn dò cô đi ngủ sớm, sau đó cầm đèn dầu hoả, đi đến nhà của chú Trương ở đầu thôn.
Liễu Mộng Ly nhìn trong sân bày đầy sọt, lu.
Vừa liếc nhìn sắc trời đen kịt, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Thời đại này, thật sự không an toàn.
Nhất là từ khi bước vào kinh tế thị trường, nhà nhà có thể bắt đầu buôn bán tới nay, lại luôn nghe đủ loại đủ dạng tin tức.
Trên thực tế, nỗi lo của Liễu Mộng Ly thật sự không sai.
Nếu nói từ lúc nào quốc gia bắt đầu mở mang kinh tế lại đầy rẫy tội phạm nhất, thì chính là vào thời đại này.
Vừa mới thoát khỏi cách mạng văn hoá, đi vào kinh tế thị trường.
Mọi thứ đều đang ở giai đoạn mò mẫm.
Một ít kẻ gan lớn, buôn đi bán lại, làm giàu nhanh chóng, đã bị một số lưu manh ở các thôn làng để mắt tới.
Vào thời đại này, không có thiên võng cũng không có bất kỳ thủ đoạn điều tra nào có hiệu quả.
Chết nhiều bao nhiêu, chỉ cần tìm không được thi thể, thì không thể nhận định là vụ án giết người cướp của.
Đám giết người cướp của, chuyên môn nhìn chòng chọc vào kẻ có tiền.
Chuyện này không nhanh hơn so với buôn bán kiếm tiền sao?
Đây cũng là vì sao Giang Châu cố giấu mình có tiền.
Mặc dù buôn bán đã được một thời gian, song người trong thôn chỉ biết là hắn bán lươn kiếm tiền, nhưng con số cụ thể, thì không có người biết.
Sau khi Liễu Mộng Ly theo Giang Châu lên huyện thành, nghe phát thanh nói đến những chuyện này.
Tuy đều phát sinh ở quanh tỉnh thành đô thị lớn.
Cách rất xa cái thôn nhỏ này của bọn họ.
Thế nhưng, sao cô yên tâm cho được?
Dưới ánh trăng vằng vặc, lòng của cô lại trầm không thấy đáy.
~~~
Giang Châu cùng lão Trương bàn bạc xong xuôi, một chuyến 5 tệ.
Lão Trương đã lớn tuổi, làm ruộng không nổi, thế nhưng đánh xe lừa, thì vẫn làm được.
5 tệ bằng tiền sinh hoạt phí của lão cả tháng rồi!
Giang Châu trả tiền trước, lại hẹn kỹ thời gian với lão, sau đó cầm dầu hoả đèn trở về.
Nhưng chiếc đèn dầu hoả này mới được thêm dầu lần trước.
Trong khoảng thời gian này thường dùng lúc đi tiểu đêm, Giang Châu lại quên mua thêm.
Bởi vậy nên mới đi được nửa đường, đèn dầu hoả lập tức tắt ngúm.
Nhưng Giang Châu cũng không sợ.
Lúc này còn có ánh trăng, vẫn sáng.
Thập niên 80 tuy loạn, thế nhưng trong những ngôi làng quanh thôn Lý Thất, lại chưa nghe nói xuất hiện tình huống cướp của giết loại.
Giang Châu cầm đèn dầu hoả, rảo bước về nhà.
Từ đầu thôn đi tới nhà mình, đi nhanh một chút, khoảng vài chục phút là về.
Vào thời đại này, không có phương tiện để tính toán chính xác thời gian.
Giang Châu chỉ có thể thông qua nhìn vị trí ánh trăng, đánh giá tương đối thời gian.
Chắc khoảng 9 giờ.
Không tính là quá muộn.
Trở về ăn một bữa cơm, rửa mặt sơ sơ, sáng sớm ngày mai gà vừa mới gáy lập tức thức dậy.
Giang Châu thầm tính trong lòng.
Chạy tới cửa nhà cũng đã khá tối.
Trước khi đi hắn cố ý đã bảo Liễu Mộng Ly đừng cài cửa.
Lúc này nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa phát ra một âm thanh "két két", mở ra.
Trong sân đen như mực.
Im ắng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...