"Anh à, Giang Chu biết mình sai rồi, anh ấy đang nỗ lực để bù đắp lại.
Anh ấy đã từng nợ anh một món nợ, sau này em sẽ cùng anh ấy trả lại."
Liễu Mộng Ly nghiêm túc nhìn Giang Minh nói: "Nhưng mà anh phải lấy số tiền này trước, sau đó chữa lành chân cho ba.
Nếu anh chậm trễ một ngày, chân của ba sẽ gặp nguy hiểm thêm một ngày, anh thấy có đúng không?"
Sắc mặt của Giang Minh hiển nhiên là đã giãn ra ít nhiều.
Anh đã quyết định.
Số tiền này, cho dù là do thằng nhóc Giang Châu này kiếm được, hay là cướp được.
Thì trước hết phải chăm sóc cho đôi chân của bố cho thật tốt trước đã, sau này cả nhà sẽ cùng nhau trả nợ, còn hơn là bây giờ nhìn đôi chân của bố bị phế đi!
"Ừm."
Giang Minh trầm giọng đáp lại.
Anh quay đầu nói với Giang Phúc Quốc: "Cha, chúng ta sẽ lên tỉnh vào buổi chiều.
Khi chân của cha đã lành lặn, chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền."
Giang Phúc Quốc có chút do dự.
Thực ra.
Trước đó con dâu lớn cùng Giang Minh, đã đưa cháu trai cả Giang Hạo Minh đến bệnh viện một lần.
Còn mang theo một giỏ Thanh Minh Quả cùng một tờ nhân dân tệ.
Con dâu lớn nói là Giang Châu tặng.
Giang Phúc Quốc sau khi nghe xong thì tức giận đến mức mắng cả Diêu Quyên.
Tên khốn này.
Không biết hắn lấy tiền ở đâu ra, làm sao ông có thể nhận số tiền bẩn thỉu này được chứ?
Giang Minh đương nhiên cũng nghiêm khắc khiển trách Diêu Quyên.
Diêu Quyên lau nước mắt, đưa con trai đi bộ về thôn Lý Thất, về sau cô ấy cũng không tới thêm lần nào nữa.
Và bây giờ.
Giang Châu tự mình đến.
Cầm trên tay ba bó nhân dân tệ lớn cùng một chút tiền hào lẻ tẻ, rồi nói rằng mình kiếm được tiền từ việc bán lươn cùng rau rừng.
Tâm tư của Giang Phúc Quốc giờ vô cùng phức tạp.
Ông muốn tin, nhưng lại không thể tin được.
Suy nghĩ một chút, ông mới nói với Giang Minh: "Buổi chiều con theo em trai về nhà, thu dọn quần áo, sau đó đến đón cha lên tỉnh."
Giang Phúc Quốc nói rồi vẫy tay ra hiệu cho Giang Minh đi tới, nói vài câu vào tai anh.
Giang Châu cách đó không xa, vừa ôm con gái vừa nói chuyện với Tề Ái Phân.
Giang Châu không ngốc.
Dùng ngón chân để mà nghĩ thì hắn cũng biết rằng chắc hẳn là cha đang bảo anh trai đi theo mình, để xác minh xem những gì mình nói là đúng hay sai.
Giang Châu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không sợ Giang Minh xác minh, hắn chỉ sợ Giang Minh không muốn xác minh.
Ngay cả một cơ hội cũng không cho, trực tiếp đánh mình một gậy chết tươi (Ý bảo là trực tiếp phủ định toàn bộ công sức), đó mới là kêu oan càng thêm oan.
Một lúc sau, Giang Minh đi tới.
Anh liếc nhìn Giang Châu, nói: "Khi nào thì về?"
Đây là câu đầu tiên Giang Minh nói với Giang Châu kể từ khi anh và gia đình ly khai từ nhiều năm trước.
Giang Châu nhớ rằng kiếp trước Giang Minh đã từ mặt mình sau khi hắn làm những chuyện ngu ngốc, đỉnh điểm nhất là lén bán gia súc của anh cả.
Giang Minh là người tính tình thẳng thắn.
Đen là đen mà trắng là trắng.
Thế nhưng với đứa em là hắn, lại buông xuống hết lần này đến lần khác.
Khi Giang Minh rời đi, tuy anh vẫn nói lời nhưng phũ phàng, nhưng hai năm nay đứa em này vẫn đến nhà anh cả đòi tiền mỗi khi túng quẫn.
Lần nào hắn cũng lấy được một hoặc hai tệ.
Trong lòng Giang Châu rất rõ.
Hầu hết tiền đều do chị dâu Diêu Quyên đưa cho.
Diêu Quyên là người phụ nữ làm công việc nội trợ, lấy tiền ở đâu ra?
Nói trắng ra, số tiền này là do Giang Minh đưa.
Chỉ là da mặt của anh cả hơi mỏng.
Lúc trước cả hai đã nói một đống lời tàn nhẫn với nhau.
Giang Châu cũng không chịu mềm lòng, vì thế hai huynh đệ vẫn cứng ngắc như vậy.
Sau này, Giang Châu kiếm được rất nhiều tiền.
Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, muốn khoe khoang trước mặt Giang Minh một hồi, hắn cảm giác cho dù anh cả chửi mắng mình thì vẫn thấy bản thân rất có tiền đồ.
Hắn còn muốn Giang Minh mở miệng cầu xin mình.
Kết quả, Giang Minh chỉ sững sờ chứ không nói lời nào.
Vì vậy sau này, chị dâu bị nhiễm trùng đường tiết niệu phải ghép thận, cần một số tiền lớn, Giang Minh cũng không mở miệng hỏi qua hắn.
Về sau, khi Giang Châu trở về quê hương, hắn lại chợt muốn qua nhà anh trai để thăm hỏi một chút.
Tuy nhiên, hắn chỉ thấy một ngôi mộ nhỏ dưới gốc cây lộc vừng lớn sau nhà.
Là mộ của chị dâu.
Sau đó mẹ hắn Tề Ái Phân mới kể chuyện cho hắn biết.
Bà kể rằng Giang Minh không chịu cho chính mình nói chuyện này ra ngoài, cũng không lấy tiền của hắn đưa tới.
Sau đó, chị dâu qua đời.
Giang Minh đưa con trai Giang Hạo Minh lên thủ đô học rồi không bao giờ quay trở lại nữa.
Chuyện sau đó thế nào, Giang Châu cũng không được biết.
Giờ hắn đang hồi tưởng lại chuyện đó.
Tất cả chỉ có hối tiếc.
"Có muốn đi không?"
Giang Minh cau mày trừng mắt nhìn Giang Châu.
Cái tên nhóc này, lúc này thực sự đang thất thần đấy à?
Hắn đang làm trò gì vậy?
Giang Châu được kéo ra khỏi dòng suy nghĩ thì lập tức nhoẻn miệng cười.
"Anh cả."
Hắn đột nhiên hét lên.
Tiếng hét thật to và rõ ràng.
Giang Minh khựng lại.
Một tia mất tự nhiên thoáng hiện qua trên khuôn mặt u tối của anh.
"Đừng gọi tôi là anh trai."
Anh lẩm bẩm.
"Đi thôi, con phải về nhà thu dọn quần áo cho cha, nếu về muộn sẽ không mua được vé lên tỉnh."
Giang Minh nói rồi lướt qua Giang Châu, đi về phía trước.
Giang Châu cũng không quan tâm lắm.
Đây là anh cả của hắn mà.
Miệng thì sắc như dao nhưng trái tim lại như đậu hũ, sao giờ hắn mới hiểu được đạo lý này chứ?
"Cha mẹ, con đi về trước, đừng lo lắng, cũng không cần lo về chuyện tiền bạc, con nhất định có thể giải quyết chuyện này."
Giang Châu ngừng lại sau khi nhìn thấy Tề Ái Phân đang lau nước mắt.
"Mẹ, đừng khóc, chăm sóc cho ba, chờ hai ngày nữa con sẽ cùng Đoàn Đoàn, Viên Viên lên tỉnh thăm ba."
Nước mắt của Tề Ái Phân lại trào ra.
Bà là một người phụ nữ nông thôn.
Từ nhỏ đã có suy nghĩ cố hữu rằng chỉ mong có một gia đình hòa thuận, một người cha yêu thương cùng một người con hiếu thảo.
Khi chuyện xấu xảy ra, bà không nghĩ ra cách giải quyết nào khác ngoài việc khóc.
Nhưng…
Giang Châu lại không trách bà.
Đây là hạn chế của thời đại, là gông cùm cố hữu đang đeo bám mọi người trong thời đại này.
Giang Châu bước tới, vỗ nhẹ vào vai Tề Ái Phân.
"Mẹ, con đi đây, không sao đâu, mẹ đừng khóc."
Giang Châu nhẹ giọng nói.
Tề Ái Phân nghe vậy liền lau nước mắt.
Hai tiểu bảo bối cũng vẫy tay chào tạm biệt Tề Ái Phân bằng giọng ỏn à ỏn ẻn:
"Tạm biệt bà, chúng cháu đi đây! Tạm biệt ông nội ~"
"Ông nội phải khỏe lại nhé."
Hai tiểu bảo bối chạy tới bên giường bệnh với đôi chân ngắn ngủn, vươn cánh tay nhỏ bé mềm mại của mình ra nắm nhẹ lấy bàn tay thô ráp của Giang Phúc Quốc.
"Ông nội nhanh khỏe, để baba làm món gì ngon ngon, thơm thơm, để ông nội cùng ăn."
Hai tiểu bảo bối líu ra líu ríu.
Nhưng mà tất cả vẫn hiểu ý của câu đó.
Giang Phúc Quốc nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe.
"Ai! Cháu gái của ta quả là hiểu chuyện mà! Khi nào chân ông nội lành lại, ông mua kẹo cho Đoàn Đoàn, Viên Viên nhé!"
Đoàn Đoàn, Viên Viên cười ngọt ngào đáp lại, sau đó cùng Giang Chu và Liễu Mộng Ly rời đi.
Tề Ái Phân đứng trước cửa, thấy hai con trai của mình rời đi mới quay lại bên giường bệnh rồi ngồi xuống.
"Ài, ông thật là có phúc khí đấy, có cả hai đứa con trai đều hiếu thuận! Con trai lớn góp sức, con trai nhỏ bỏ tiền, cái chân này của ông đảm bảo sẽ chữa được!"
"Ồ! Hình như anh kể đứa con trai nhỏ trước đây là lưu manh có phải không? Tôi đã nói rồi, anh phải tin vào con của mình.
Cái thằng cả của tôi, trước đây chả phải như thế sao! Lúc trước đây thằng con cả của tôi lang thang như kiểu người vô gia cư vậy, một năm cũng không cầm về được mấy đồng nuôi con.
Ngay cả con của hắn cũng do tôi với ông lão nhà tôi nuôi hộ đấy! Thế mà năm nay lại tốt rồi! Ngày nào nó cũng ra đồng rồi về đúng giờ, biết chăm sóc đến vợ con.
Quả thực là nằm mơ cũng không tưởng được! "
"Đúng vậy! Cầm tiền đi! Đi để chữa cái chân.
Đây là tấm lòng hiếu thảo của cậu con trai út.
Không biết bao nhiêu người muốn cũng chẳng được đâu!"
~~~
Trong phòng bệnh ai nhìn vào số tiền hơn 300 tệ kia cũng nóng cả mắt!
Một mạch lấy ra nhiều tiền như vậy, cái này phải bao nhiêu khí phách mới đủ chứ?
Nghe nói đứa nhỏ kia bán lươn để kiếm tiền.
Họ muốn hỏi nhưng mà ngại mở miệng.
Thế nên mới mở miệng khuyên Giang Phúc Quốc một chút, từ đó mới bắt đầu lôi kéo làm quen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...