Giang Châu rời khỏi phòng bệnh.
Trực tiếp đi đến phòng làm việc của bác sỹ.
Tìm được bác sỹ phụ trách, Giang Châu lập tức mời một điếu thuốc.
"À! Cậu nói Giang Phúc Quốc giường 3 ở phòng bệnh số 36 hả?"
Bác sỹ phụ trách nói: "Ông ấy tới ba bốn ngày rồi, chân bị đập nát, làm kiểm tra rồi, một mảnh xương bên trong bị gãy, muốn dùng đinh thép lấy xương gãy ra, tình huống bây giờ không lạc quan, bệnh tình kéo dài đã đủ lâu.
"
"Bệnh viện chúng ta không có kỹ thuật cùng bản lĩnh này, không làm được giải phẫu, muốn phẫu thuật, phải lên tỉnh thành.
"
"Nhưng không thể kéo dài được nữa, kéo dài nữa, một khi chân này phát viêm cảm nhiễm, thì phải cắt bỏ!"
"Chi phí hơi cao, chắc phẫu thuật hậu phẫu phải mất 2,000 tệ! "
Trái tim của Giang Châu trong nháy mắt như đập chậm lại.
Là 2,000 tệ.
Dù là 2,000 tệ hay 3,000 tệ, coi như là 2,000 tệ, chỉ cần chữa được, đối với Giang Châu mà nói, đó chính là tin tức vô cùng tốt!
Hắn vội nói cảm ơn bác sỹ.
Lúc trở về mới phát hiện, lòng bàn tay vừa rồi siết chặt, không biết từ lúc nào đã bị rách da.
Lúc này rất đau rát.
Trở về phòng bệnh, mọi người đều đang chơi đùa với hai đứa con nít.
Thấy Giang Châu trở về, Đoàn Đoàn Viên Viên lập tức chạy bạch bạch bạch tới, thật vui vẻ ôm lấy Giang Châu.
"Ba ba, ba ba đã về rồi!"
"Không mang theo Viên Viên đi, ô ô, Viên Viên tức giận lắm đó ~ "
Hai đứa con nít, đối xử với Giang Châu vô cùng thân thiết tự nhiên, khiến cho ba người Tề Ái Phân cùng Giang Minh còn có Giang Phúc Quốc cuối cùng đã nhận ra có gì đó không đúng.
Chuyện gì xảy ra đây?
Hai cô bé vốn sợ nhất Giang Châu, tại sao lúc này lại thân thiết, nũng nịu như vậy?
Còn nữa, tại sao Giang Châu không đi?
Hắn vừa đi làm gì?
Giang Châu dỗ hai cô con gái bé bỏng, đi tới, cúi người hướng về phía Giang Phúc Quốc nói: "Ba, con hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói chân của ba phải đi tỉnh thành chữa bệnh, nếu không, chân sẽ không giữ được.
"
Giang Phúc Quốc thì sắc mặt khó coi.
Còn Tề Ái Phân thương tâm che mặt bắt đầu khóc.
Giang Minh nghiến răng ken két.
Người em trai này của y, lúc này tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?!
Trong lúc Giang Minh không thể nhịn được nữa chuẩn bị bùng nổ, lời kế tiếp của Giang Châu, lại khiến y đờ ra.
"Chân này của cha, nhất định phải chữa.
"
Giang Châu nói: "Chiều nay cha phải đi tỉnh thành, ngồi ôtô đường dài sớm nhất.
"
Giang Minh rốt cục không thể nhịn được nữa.
Y đứng lên, con mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Giang Châu, như là một con sư tử giận dữ.
"Chú nói thật nhẹ nhàng, chú biết cha chúng ta khám bệnh tốn bao nhiêu tiền không?! Không có tiền đi tỉnh thành, được ích gì?!"
Giang Minh cả giận nói: "Chú ngoại trừ gây phiền phức, còn có thể làm gì?! Đừng tới nơi này khiến ta bực thêm!"
Tề Ái Phân càng khóc dữ hơn.
"Ai nha, đừng nói nữa, Minh Minh, đừng nói nữa!"
Tề Ái Phân nói, lại vội khuyên nhủ Giang Châu.
"Anh của em nóng ruột nên mới nổi giận! Chân của cha con muốn trị tốn không ít tiền, phải hơn 2,000 tệ! 2,000 tệ lận đó, dù chúng ta đi trộm, chém giết, cũng không gom đủ đâu!"
Nước mắt của Tề Ái Phân lại rơi lã chã.
Giang Châu không tranh luận.
Hắn không nói một lời lấy ra tiền đã chuẩn bị xong từ trong túi của mình.
"Nơi này là 350 tệ 3 hào 1 xu.
"
Giang Châu nói.
"Con biết còn chưa đủ, nhưng trong vòng 2 ngày con có thể gom đủ.
"
"Ba khám chân quan trọng hơn, anh hai, buổi chiều anh đưa mang đi trước, em gom đủ tiền sẽ đưa qua cho anh.
"
"Tỉnh thành khám bệnh nộp tiền cũng không phải nộp trong một lần, em sẽ đưa qua dần, anh trước làm thủ tục để ba giải phẫu hẵng nói, chân của ba, không thể kéo dài được nữa.
"
Giang Châu gằn từng chữ.
Đưa một đống tiền hào nặng trích.
Ba xấp nhân dân tệ cột bằng dây thun.
Số tiền này là hôm nay ở thuỷ sản Cung Tiêu Xã tính tiền, kế toán đưa cho.
Trên thực tế, những khoản khác tiền vẫn còn để ở trong túi của Giang Châu.
Thế nhưng, hôm nay còn phải cầm về trả cho các thôn dân.
Tiền này, hắn không thể động.
Việc buôn bán quan trọng nhất là giữ chữ tín.
Chỉ cần hắn còn muốn thu mua lươn, Giang Châu nhất định phải mỗi ngày trả tiền đúng hạn.
Sau khi một xấp tiền xuất hiện ở trước mặt mọi người, cả phòng bệnh lập tức lặng ngắt như tờ.
Tề Ái Phân vốn còn đang khóc.
Thấy tiền này, bà bỗng nhiên ngừng rơi nước mắt, ngay cả khóc cũng quên!
Đây… đây chắc khoảng hơn 300 tệ nha!
Bà sống hơn nửa đời người, còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế này!
Giang Phúc Quốc ngẩn người, sau khi kinh ngạc, sắc mặt trong nháy mắt lạnh lẽo.
Trên mặt của ông đều là tức giận.
Nhìn chằm chằm Giang Châu, nổi giận mắng: "Thằng khốn này! Rốt cuộc đã làm chuyện trộm cướp gì?! Muốn ăn kẹo đồng có phải hay không?! Tao dù bị gãy chân, dù mất mạng, cũng sẽ không dùng tiền của mày! Mày mau trả lại số tiền này, đi tìm đồng chí công an tự thú! Nhanh!"
Giang Phúc Quốc mắng xong, lại quay đầu nhìn về phía Giang Minh.
"Lão đại, con theo dõi nó cho ba, cần phải bắt nó đi tự thú mới được!"
"Nhiều tiền như vậy! Con mẹ nó không muốn sống nữa có phải hay không?! Sao tao lại sinh ra thằng súc sinh như mày!"
Giang Minh cũng cau mày.
Y nhìn chằm chằm số tiền này, tuy có xao động, thế nhưng, lý trí vẫn chiến thắng dục vọng.
Y biết.
Nếu như số tiền này không trả lại được, người em trai này của y chắc chắn phải ăn kẹo đồng.
Giang Minh đi tới, đang chuẩn bị mang Giang Châu đi tự thú.
Lại thấy Giang Châu bất đắc dĩ nói: "Ba, tiền này là con buôn bán kiếm được, ba yên tâm, sạch sẽ, con tuyệt đối sẽ không làm mất mặt mũi của Giang gia chúng ta.
"
Giang Phúc Quốc lạnh lẽo nhìn hắn.
Hiển nhiên là nửa chữ đều không tin.
Giang Châu thật bất đắc dĩ.
Hắn nhìn quanh bốn phía.
Phát hiện tất cả mọi người nghi hoặc lại tò mò nhìn mình chằm chằm.
Giang Châu dù không quan tâm người khác nhìn mình thế nào.
Thế nhưng, nếu không nói rõ ràng với ba mẹ và anh hai, chắc chắn bọn họ sẽ không cần số tiền này.
"Như vậy đi.
"
Giang Châu nói: "Lời nói của con ba mẹ và anh không tin, Mộng Ly nói thì ba mẹ và anh dù sao cũng nên tin đúng không!?"
Hắn quay đầu, nhìn về phía Liễu Mộng Ly, yên lặng dắt hai cô con gái qua một bên.
Nói thì nực cười, nhưng sự thực là vậy.
Khởi nguồn của số tiền này, độ tin cậy do Liễu Mộng Ly giải thích, cao hơn nhiều so với chính hắn giải thích.
Trước ánh mắt kinh hãi của Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc Giang Minh, Liễu Mộng Ly kể lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay ở trên người Giang Châu một lần.
Nhưng đề cập đến cụ thể thao tác bán lươn, ví dụ như bán đi nơi nào!
Cô không nói cụ thể.
Dù sao, trong phòng bệnh còn có người ngoài.
Biết bán lươn kiếm tiền, nếu như cô không kiêng dè nói cụ thể biện pháp tiêu thụ, bị người nghe được, chắc chắn chặt đứt tài lộ của Giang Châu.
Liễu Mộng Ly là người rất tinh tế!
"Ba, mẹ, hai người không tin Giang Châu, cũng có thể tin tưởng con.
"
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói: "Dù sao, không có ai càng hy vọng anh ấy lãng tử hồi đầu hơn con.
"
Nghe xong lời này, hai người Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc lập tức im lặng.
Đúng, nó là vợ của Giang Châu.
Còn sinh ra một hai cô con gái sinh đôi.
Không tội gì tới lừa gạt mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...