Triệu Dân Sướng nói: "Ông chủ mới tới tên Triệu Quyền, có thể mua nhà máy xem ra cũng có tiền, nhưng không ngờ lại keo kiệt như thế.
"
Y nói, thở dài, lắc đầu, vừa cười quay đầu nhìn về phía Giang Châu.
"Nào giống như ông chủ Giang! Sau này ông chủ nhất định kiếm được nhiều tiền!"
Lần nữa nghe tên Triệu Quyền, Giang Châu cũng không hề bất ngờ.
Hắn nhấp ngụm rượu, chất cồn khiến cho ánh mắt của hắn nhìn có chút đỏ đậm.
Chậc.
Thương trường chính là như vậy, chỉ cần hình thành quan hệ cạnh tranh, nhất định sẽ sản sinh tranh chấp.
Mà trên bàn cơm, chính là bước đầu tiên.
Cơm đã ăn đủ no.
Triệu Dân Sướng cũng hữu ý vô ý nhìn về phía ngoài cửa, Giang Châu thầm hiểu, đây là cơm no rượu say, muốn gái.
Hắn hắng giọng, giơ lên chén rượu trong tay, hướng về phía mọi người.
"Đến, uống ly cuối cùng, chúng ta hát khiêu vũ đi!"
Giang Châu cười nói.
Triệu Dân Sướng chỉ chờ câu này thôi!
Lập tức cười tủm tỉm đứng lên, báo mọi người, cũng giơ ly lên: "Nè nè, mấy chú uống nhanh lên! Sớm thư giãn sớm về ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải làm việc nữa!"
Một đám người, nhanh chóng uống xong.
Giang Châu lật úp ly, ý bảo hắn đã uống xong.
"Phê duyệt viên Triệu.
"
Giang Châu làm như uống say, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Dân Sướng.
Nấc rượu cái ực, nói: "Việc kinh doanh của chúng em, cũng không dễ dàng, bây giờ xưởng điện cơ làm ăn không tốt, cạnh tranh lớn, anh em xem, giúp em thẩm phê trước, còn về Triệu Quyền! "
Những từ còn lại nói hắn không nói, thế nhưng kéo dài ngữ âm.
Tiện thể vươn tay, cầm tay của Triệu Dân Sướng, cầm một xấp nhân dân tệ, rất dầy.
"Chút tiền này, để mấy anh mua rượu uống, em quanh năm không ở Bằng Thành, làm phiền để ý đến nhà máy của em.
"
Triệu Dân Sướng thật sự cảm khải.
Phải biết rằng, ông chủ Hồng Kông mặc dù có tiền, nhưng quan niệm tư tưởng của bọn họ rất khác bên đại lục.
Tìm không trúng khẩu vị của bọn họ, thì không thể làm ăn.
Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện Giang Châu, dù là chiêu đãi, ở chung, thậm chí uống rượu mời rượu nói chuyện phiếm, mặc kệ nói gì, hắn đều có thể tiếp.
Hơn nữa nói chuyện rất lọt tai, lời trong lời ngoài tuy như là ở hoà giải, thế nhưng đều đang nịnh nọt, cứ như chỉ hận mỗi người không thể làm tri kỷ cùng hắn!
Lúc này trả thù lao, thậm chí chỉ là cầu chiếu cố, thái độ đủ khiến cho người khác ngoác mồm kinh ngạc.
Triệu Dân Sướng chỉ cảm thấy từ đầu đến chân chỉ có hai chữ -- thoải mái!
"Em yên tâm!"
Y vươn tay, dùng sức bắt tay của Giang Châu, mặt đỏ lừ lừ cười nói: "Chuyện này, không cần em bận tâm, có thể kéo thì kéo, anh nhất định giúp em!"
Đã nói đến nước này, đôi bên đều thầm hiểu rõ.
Một đám người lại đi phòng khiêu vũ, ca hát khiêu vũ đến rất khuya mới về.
Mấy người tìm gái, trực tiếp thuê phòng ngủ lại.
Giang Châu trước khi đi cố ý thanh toán toàn bộ tiền.
Hắn đút hai tay vào túi quần đi ra khỏi cửa, ánh trăng lành lạnh bên ngoài cùng với gió chiều thổi tới, giúp anh tỉnh lại rất nhiều.
Giang Châu chậm rãi bước đi, trong đầu lướt qua từng chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Bây giờ vấn đề của xưởng điện cơ đã giải quyết xong, chỉ cần được duyệt, là có thể sản xuất rất nhiều điện cơ.
Mà việc hắn phải làm, chính là nhanh chóng giải quyết vấn đề vỏ.
Giải quyết được hai chi phí cốt lõi này, nhưng vấn đề còn lại, bao gồm một vài linh kiện nhỏ, cứ trực tiếp mua từ xưởng khác là được.
Cứ như vậy, là hắn có thể kiểm soát giá vốn và thu được lợi nhuận tối đa.
Còn về việc làm thế nào để tiết kiệm chi phí, nhanh chóng tiến hành bán phá giá vượt thời đại, làm cho người nhiều hơn mua được quạt điện, điều này liên quan đến đòn sát thủ lợi hại của Giang Châu.
Vỏ plastic.
Thập niên tám mươi thậm chí cả thập niên chín mươi, phương diện sản xuất quạt điện, người ta luôn sử dụng sắt để làm vỏ, giá trị chế tạo thành phẩm cao, quạt điện nặng, hơn nữa dùng cực kỳ bền, thường thường dùng vài chục năm cũng không cần thay mới.
Đây đối với người tiêu thụ mà nói là chuyện tốt.
Nhưng đối với người sản xuất mà nói, chính là điểm trí mạng nhất.
Tuổi thọ của một dòng sản phẩm quá dài, thì sẽ dẫn đến tỷ lệ mua lại rất thấp, dù sao nếu mỗi gia đình mua một chiếc máy quạt điện, dùng được vài chục năm, sao còn mua mới làm chi?
Mà plastic thì khác.
Chi phí thành phẩm cực thấp, chất lượng không tốt bằng sắt, chỉ cần chút va đập thì rất dễ xảy ra vấn đề.
Hơn nữa plastic tính dẻo cường, vẻ ngoài bắt mắt, một khi nhiều kiểu dáng mới ra đời sẽ càng có khả năng khơi dậy ham muốn tiêu dùng của người tiêu dùng.
Giang Châu siết chặc nắm tay.
Hắn ngửa đầu, nhìn trên vầng trăng bán nguyệt treo cao trên, chiếu ánh mắt của hắn nhàn nhạt mà sâu thẳm.
Một khi thành công, như vậy đây chính là hành động vượt thời đại.
Mà hắn cũng sẽ dựa vào thời gian này để kiếm được hũ vàng lớn nhất kể từ khi trọng sinh.
~~~
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Châu mua hàng, bước lên xe lửa trở về Bắc Kinh.
Trước đó Giang Châu mang theo Dương Thụ Long tìm được nhà cung ứng mới, qua khoảng thời gian quan sát này, Giang Châu cảm thấy Dương Thụ Long vẫn tính là đáng tin, lập tức giao việc mua hàng cho anh ta.
Trở lại Bắc Kinh cũng đã là hai ngày sau.
Giang Châu mang theo hàng, đi tiệm thiết bị điện.
Đám người Phương Vân Lương sớm đã chờ hắn.
Nhìn thấy Giang Châu trở về, Phương Vân Lương mang theo Cường Phi cùng Đông Tử vội đứng lên, đi về phía Giang Châu, lại nhìn ra sau hắn.
"Hàng đâu?"
Phương Vân Lương hỏi: "Đi Dương Thành, không mang hàng trở về?"
Giang Châu: "! "
Mặc dù biết là bán thiết bị điện, nhưng lời này sao nghe lại kỳ quái như thế?
"Còn cần một lúc nữa, toa chở hàng được đặt ở cuối cùng, tôi tìm người qua chở tới đây.
"
Hắn nói, ánh mắt rơi vào trên người Cường Phi cùng Đông Tử đan gặm bánh bao.
"Hai chú tìm mấy người?"
Bây giờ bọn họ cũng xem như quen thuộc.
Hơn nữa Cường Phi cùng Đông Tử đã thay đổi hẳn cách nhìn với Giang Châu, người này trọng nghĩa khí, bằng lòng nhường lợi nhuận, đó là thật sự muốn dẫn bọn họ cùng nhau kiếm tiền.
Có thế chứ!
Vì vậy dần dần hai người Cường Phi cùng Đông Tử không biết từ khi nào cũng bắt đầu nghe lời của Giang Châu.
Lúc này nói thiếu người, Cường Phi nhai vội cái bánh màn thầu rồi bỏ vội vào trong miệng.
"Được! Em lập tức đi tìm người!"
Nói xong từ Giang Châu cầm trong tay tới giấy chứng nhận hàng gửi, mang theo Đông Tử rời đi.
Phương Vân Lương nhíu nhíu mày, liếm liếm răng, giễu cợt nói: "Nhìn đám khốn này đi, theo ông suốt mấy năm, lúc này lại nghe lời em!"
Tuy lời này thô tục.
Thế nhưng Giang Châu có thể nghe ra Phương Vân Lương tâm tình không tệ.
"Được rồi, Đông Tử mấy ngày nữa kết hôn rồi, hắn ngại không dám nói với em, sợ em không đi.
"
Phương Vân Lương nói: "Thằng chó này, từ khi anh biết nó tới nay làm việc rất ác, lại cũng có vợ, thật là lạ!"
Hắn vô cùng cảm khái.
Làm kẻ tàn nhẫn, cũng không phải là bản ý của Phương Vân Lương.
Ước nguyện ban đầu của y chỉ là muốn đám anh em do mình dẫn dắt có được sống cuộc sống tốt mà thôi.
Bây giờ nhìn cuộc sống ai nấy đi vào quỹ đạo bình thường, y thật lòng vui vẻ.
Giang Châu nghe vậy, trêu ghẹo nói: "Tiền quà cũng cho, sao em có thể không đi?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...