Khi mở ra thì thấy có một mớ tiền trong đó, tất cả đều là tiền hào vụn vụn vặt vặt.
Trịnh Trung Quang kiểm lại một chút, lấy ra 30 tệ, đưa cho Diệp Mẫn Kiệt.
"Trong tay ta cũng không có bao nhiêu, cậu cầm lấy chừng này, mau gửi về đi."
Diệp Mẫn Kiệt cầm tiền, nhanh chóng nói lời cảm ơn, sau đó xoay người lập tức rời đi.
Trịnh Trung Quang đi tới tiếp tục chơi đùa với Đoàn Đoàn Viên Viên.
Giang Châu tới gần, ngồi xổm xuống bên cạnh ông, liếc mắt nhìn ra cửa.
"Nhà Mẫn Kiệt lại thiếu tiền à?"
Trịnh Trung Quang gật đầu, nói: "Ừm, trong nhà hắn chỉ một mình hắn dựa vào được.
Trong nhà xảy ra nhiều chuyện, cũng không còn cách nào khác."
Giang Châu không tiếp lời.
Hai người lại cùng Đoàn Đoàn Viên Viên chơi đùa một lúc, bỗng Giang Châu đột nhiên đứng dậy, móc từ trong túi ra một xấp tiền, đưa cho Trịnh Trung Quang.
Trịnh Trung Quang sững sờ.
"Ông cứ cầm trước, tháng sau trả lại cho cháu là được.
Bằng không thì cứ coi như đây là một phần tiền mua nhà cũng được.
Trong tay cháu là cũng có nhiều vốn lưu động, đủ để dùng."
Trịnh Trung Quang nhìn chằm chằm vào xấp tiền, vừa chấn kinh lại vừa cảm động.
Ông mím môi, còn chưa kịp hỏi thì Giang Chu đã tiếp tục bổ sung.
"Hôm trước người đưa thư đã gửi thư tới, cháu tưởng nó là của cháu nên đã mở ra xem.
Chú Trịnh, cháu thực sự xin lỗi."
Lời này vừa nói ra, Trịnh Trung Quang liền khựng lại.
Ông im lặng hồi lâu, rồi thở dài thườn thượt, sau đó cầm lấy cọc tiền trong tay Giang Châu, xoay người đi vào nhà.
Thực ra.
Hôm trước khi người đưa thư đến chuyển thư.
Lúc đó Giang Châu đang đối chiếu sổ sách, sau khi nhận được một lá thư mà người đưa thư không nói là của ai, tưởng là của mình nên liền mở ra xem.
Không có nhiều chữ trong đó, chỉ có vài dòng, cơ mà lại là chữ phồn thể.
Đọc một hồi, hắn mới nhận ra có điều không ổn.
Nhìn lại địa chỉ gửi thư, hoá ra nó được gửi từ Hồng Kông.
Ở cột người nhận, được ghi tên Trịnh Trung Quang.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là hắn đã cầm nhầm
Cơ mà tò mò luôn là bản năng của con người, hơn nữa trên lá thư lại không có nhiều chữ, sau khi đọc vài dòng Giang Châu liền nhíu mày lại.
Tựu trung lại thì chỉ có một ý.
Đang thiếu tiền, muốn có tiền, nhanh chóng gửi tiền qua.
Hơn nữa ngữ khí rất là thuần thục, nhìn thoáng qua cũng biết đây nhất định là thói quen được rèn qua nhiều năm.
Một lúc sau, bữa ăn đã chuẩn bị xong, Diệp Mẫn Kiệt vẫn chưa về, thế nên Giang Châu để riêng cho anh một phần, đặt cạnh bếp để giữ nhiệt.
Mọi người ngồi chung ăn cùng nhau.
Trịnh Trung Quang lấy ra một chai rượu Sao Đỏ, rót một ly đưa cho Giang Châu, ngay sau đó rót cho mình một ly khác.
"Uống chút rượu đi, chúng ta tán gẫu vài câu."
Giang Châu gật đầu, cụng ly với ông một cái, vừa mới uống được một ngụm đã thấy Trịnh Trung Quang ngẩng đầu, uống cạn ly rượu.
Giang Châu còn chưa kịp mở lời thì Trịnh Trung Quang đã rót một ly khác, uống cạn rồi bắt đầu trở lên sầu não:
"Từ nhiều năm trước, họ đã chuyển đến Hồng Kông.
Đời ta, không có bất kỳ mong muốn nào, chỉ mong có thể tận mắt nhìn thấy bọn họ, xem bọn họ dạo này sống thế nào..."
Chuyện cũ bắt đầu được khơi gợi ra, quá khứ giống như một dòng nước lũ, sự buồn khổ lắng đọng lại qua thời gian dài, trong nháy mắt được tuôn ra.
Trịnh Trung Quang đích thật là người trong Quốc Quân.
Năm đó có cả đầy bầu nhiệt huyết một lòng vì nước, ông được một lão đại trong đó nhận vào.
Ra trận giết địch, xông pha trận mạc, ông luôn là người đi đầu.
Trong những đêm trầm mình trong tuyết, ông có thể mang theo lương khô phục kích một ngày một đêm, thậm chí có lần chân bị đông lạnh đến mức rụng mất hai ngón.
Trong làn đạn bay sượt qua mang tai, ông giết đến đỏ cả mắt..
Mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc, nội chiến bắt đầu bùng nổ, ông mới cảm thấy đội ngũ của mình càng lúc càng mục nát.
Vì vậy, ông chọn cách quy hàng.
Ban đầu ông nghĩ rằng sự quy hàng của mình sẽ đổi lấy được sự coi trọng cùng tín nhiệm.
Không ngờ lại rơi vào tình thế khó xử.
Trước mặt quốc quân, ông là kẻ phản bội, bán quốc cầu vinh, còn ở đây, ông lại trở thành người có lịch sử không được sạch sẽ.
Ai dám dùng ông?
Thậm chí người vợ cùng hai đứa con ông mang theo cùng, cũng bị bài xích nhục mạ.
Những lời đồn như những nhát dao có thể giết người, những nhát dao ấy không dính máu nhưng lại là những nhát dao kinh khủng nhất.
Trong những năm hỗn loạn cuối cùng, có một lượng lớn Quốc Quân đã tháo chạy.
Vé tàu vượt biên được bán với giá đắt như vàng.
Trịnh Trung Quang biết mình không thể rời đi nên đã bán hết đồ đạc để mua ba vé tàu, đưa vợ và hai đứa con gái đến Hồng Kông.
Rưng rưng ly biệt, vốn cho là gặp nhau là dễ dàng, nhưng chưa từng nghĩ ly biệt cũng là ly biệt tận mấy chục năm.
"Ở Hồng Kông, giá cả đắt đỏ, sống cũng không dễ dàng.
Mấy năm nay, ta đã gửi tất cả tiền tiết kiệm của mình qua đó."
"Làm bảo vệ một tháng chỉ được 20 tệ.
Đồ tổ tiên lưu lại, bán được thì đã bán, không bán được thì cũng cắn răng mà bán.
Giờ không thể gắng gượng nổi nữa mới dự định bán cả tứ hợp viện này"
Trịnh Trung Quang nói rồi gạt nước mắt, thần sắc có chút thê lương cùng cảm khái.
"Đây là gốc của ta, cái gốc của ta…"
Ông đã bị cầm tù ở đây mấy chục năm, đừng nói là đến Hồng Kông, cho dù xuất tỉnh cũng sẽ bị tra khảo đi tra khảo lại.
Nó sẽ cứ như thế trong suốt phần đời còn lại ông.
Tâm nguyện duy nhất của ông cũng chỉ là mong vợ con được sống vui vẻ, hạnh phúc.
Chuyện cũ kể xong, tất cả mọi người đều trầm lặng thật lâu.
Trịnh Trung Quang cũng đã uống gần hết chai rượu.
Ông đã có chút chếnh choáng.
Trịnh Trung Quang khẽ xoay người, ngẩng đầu nhìn sương chiều nặng nề trên bầu trời bao la ở phía xa.
Có núi, có biển, còn có vợ con mà ông hằng mong mỏi trong màn đêm sâu vô vàn lặng lẽ kia.
Ông vẫn luôn có một suy nghĩ rằng.
Nếu sớm biết rõ lần ly biệt kia là ly biệt đến hàng chục năm trời, liệu ông có bất chấp mọi thứ để mà rời đi với vợ con hay không?
Trịnh Trung Quang rót thêm một ly rượu rồi ngẩng đầu lên uống cạn.
Ông lại nghĩ tiếp.
Sợ khó có thể mà biết được.
~~~
Một ngày sau.
Cả nước ăn mừng khi báo chí đăng tin đã bắt được hai kẻ sát nhân.
Phải biết rằng đây là đại án liên hoàn lớn nhất kể từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đến nay.
Nhắc đến ai cũng thấy hoảng sợ.
Bây giờ kẻ thủ ác đã sa lưới, mọi người đều lập tức cảm thấy an tâm.
Cùng lúc đó, trên báo chí đăng bài liên quan tới quá trình sa lưới của tội phạm cũng khiến rất nhiều người quan tâm.
Mọi người lập tức nhớ kỹ cái danh tự "Giang Châu".
Vì sợ bị trả thù nên không có bức ảnh nào được công bố, nhưng điều này cũng không ngăn được mọi người truyền miệng nhau và tán thưởng người đã đứng ra tố giác kia.
Giờ Giang Châu cũng coi như là được trải nghiệm qua cảm giác làm "anh hùng".
Cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang.
Kể từ khi khai trương đến nay, hoạt động kinh doanh vẫn luôn bùng nổ.
Nguyên do bởi vì bảo hành một năm, đã thế giá cả còn thấp hơn các cửa hàng bách hóa, 60% thị phần ở Tây Đan đã bị cửa hàng điện khí Liễu Giang chia cắt chiếm đóng.
Lúc này, ở cửa hàng điện khí Phương ca.
Phương Vân Lương đang ngồi xổm trước cửa ra vào.
Nhìn thấy hàng điện khí Liễu Giang ở xa xa dang cực kỳ náo nhiệt, kẻ đến người đi, mọi người khi đi vào về cơ bản đều mang theo thứ gì đó khi đi ra.
Vào những năm 80, nền kinh tế bắt đầu khởi sắc.
Mặc dù ở những nơi khác còn đang chật vật với cái ăn, cái mặc.
Nhưng ở thủ đô, khoảng cách giàu nghèo đã bắt đầu xuất hiện.
Có rất nhiều thủ đoạn làm túi tiền phình ra, không nói đến đồ điện, ngay cả những cửa hàng nhập khẩu cũng mọc lên nhiều ngang ngửa với cửa hàng bán đồ ăn vặt..
Từ đôi tất mấy chục tệ, đến quần jean một - hai trăm, thậm chí là thiết bị điện cao cấp đến mấy ngàn vạn tệ cũng có nơi bán.
Thế nên là lực tiêu thụ ở đây vẫn còn rất khả quan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...