Làm cho cô cực kỳ khó chịu!
Tề Hà Phi mừng thầm trong bụng, nghĩ thầm rằng mình mặc cái váy này quả là đúng đắn, lúc này lại càng nghiêng người thêm đến trước mặt Giang Châu đang ngồi trước giường.
Cái váy cô đang mặc chính là cái váy cổ chữ V.
Cực kỳ tôn dáng người.
"Anh Giang, gặp em thì đừng khách khí như vậy."
Tề Hiểu Phi đưa tay ra, vén vài sợi tóc mai lòa xòa ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Em chỉ là một cô gái nhỏ, không có bất kỳ bản lĩnh gì.
Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng tới chăm sóc ông nội làm em rất cảm kích, lại không biết báo đáp thế nào…"
Cô thổ khí như lan.
Rồi ra hiệu cho "ông Tề" giả câm giả điếc.
"Ông Tề" vội vàng quay đi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Giang Châu nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên..
"Em muốn trả ơn như thế nào?"
Giang Châu hỏi.
Cực kỳ thẳng thắn.
Thật sự Tề Hà Phi cũng động tâm.
Trên thực tế, cô cũng chỉ là phụ nữ, chỉ có thể dùng cơ thể của mình để lợi dụng người khác.
Theo Lưu Kỳ Long cũng là theo.
Còn theo Giang Châu, không phải là cũng giống như vậy sao?
Hơn nữa, cho dù dáng vẻ, tính cách hay cử chỉ của Giang Châu đều hiện ra mị lực, chỉ cần nhấc tay nhấc chân thôi cũng khiến cho Tề Hiểu Phi bị mê hoặc!
Tâm tư của cô càng ngày càng bị lay động.
Lúc này cô lập tức thấp giọng, nhìn Giang Châu với đôi mắt lúng liếng, nhỏ giọng nói: "Anh muốn cái gì, em cũng cho anh, được không?"
Em cam đoan sẽ không quấy rầy anh nữa, cũng không nói với chị dâu về chuyện này.
Anh Giang, em rất thích anh.
Chỉ cần qua một đêm nay với nhau thôi, ngày mai cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?"
Giang Châu nhướng mày.
Sau một hồi im lặng, hắn liền gật đầu.
"Được."
Rồi hắn cười cười nói: "Như vậy đi, mai anh rảnh.
Em cứ nói địa điểm, anh sẽ đi tìm em."
Một sát na này.
Tề Hà Phi chỉ cảm thấy một sự hạnh phúc đang bao trùm lấy cô!
Cô cực kỳ kích động.
Cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Giang Châu, tay cũng không biết để vào đâu!
"Cái kia… vậy được.
Mười giờ tối mai, em sẽ đợi anh ở căn nhà trệt phía sau nhà máy số ba, hẻm nhỏ nhà số 21, bên ngoài treo một chiếc váy đỏ, anh đừng tìm sai nhà đấy."
Cô hạ giọng nói.
Giang Châu cười cười gật đầu, quang mang trong mắt chập chờn.
Sau khi ước định xong, Giang Châu nói chuyện với "ông Tề" vài câu rồi rời đi.
Tề Hà Phi đang cực kỳ cao hứng.
Cơ đưa ‘ông Tề" đi làm thủ tục xuất viện ngay trong ngày.
Sau khi trở về, cô nghĩ một hồi rồi hạ quyết tâm đến nhà buôn, bỏ tiền ra mua một cái yếm.
Loại yếm này chính là loại yếm lụa thường được mặc trong các bộ phim truyền hình Hong Kong.
Mua về, Tề Hà Phi mặc thử một chút, vừa mong chờ lại vừa ngại ngùng.
Có lẽ....!Lần này, nếu thật sự có thể chung đụng với Giang Châu, thì việc cô leo từng bước lên cao cũng không phải là không thể.
Giang Châu là một ông chủ nhỏ!
Tốt hơn nhiều so với người chồng bội bạc của cô.
Thậm chí còn bản lĩnh hơn nhiều so với Lưu Kỳ Long!
…………
Ngày hôm sau.
Giang Châu dậy thật sớm.
Hắn đến nhà kho trước, đối chiếu và kiểm tra đợt váy dạo này một chút.
Mẫu váy này cũng là kiểu dáng mới được hắn thiết kế theo xu hướng thịnh hành.
Phần thân trên là một thiết kế áo sơ mi trắng, nhưng đường viền cổ áo hơi to hơn một chút, xung quanh có viền kiểu mộc nhĩ, các nếp xếp chồng lên nhau, ống tay áo tương tự như loại ống tay áo kiểu đèn lồng, viền ngoài cũng được may thêm một đường viền dạng lá sen bên cạnh.
Cực kỳ hợp thời trang.
Phần thân dưới váy cùng chân váy xòe rộng, xoay một vòng có thể phồng lên thành miệng chuông nhỏ.
Để làm nổi bật phần eo, Giang Châu đã đặc biệt thiết kế một cái dây đai nhỏ ở eo.
Hắn bảo Liễu Mộng Ly mặc cho mình nhìn một chút.
Vòng eo thon thả yêu kiều được thắt thêm một cái nơ, mái tóc xõa trên vai tựa như thác nước, khi gió thổi qua làm mái bồng bềnh tô điểm cho đôi mắt sáng long lanh như nước.
Lúc cô nhìn về phía Giang Châu, hắn dường như đã biết thế nào là phong tình vạn chủng..
Mí mắt Giang Châu nhảy lên.
Nhịn không được.
Khi cả hai ra khỏi nhà kho, Liễu Mộng Ly đã thay quần áo trở lại.
Giang Minh và những người khác đang cắt chỉ trong sân.
Nhìn thấy Giang Châu đi ra, mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Quần áo thế nào?"
Giang Minh hỏi.
Giang Châu mặt không đổi chút sắc nào, nắm lấy tay Liễu Mộng Ly hơi siết chặt hơn một chút.
"Khối lượng không được tốt lắm, còn lại thì không vấn đề."
Hắn vừa nói xong.
Liễu Mộng Ly đứng bên cạnh lập tức đỏ mặt.
Cô lập tức cầm quần áo rồi bước ra ngoài.
"Em, em đi bồi bổ."
Nàng nhỏ giọng nói.
Diêu Quyên nghi ngờ nói: "Có phải do chất lượng không tốt không? Chị thấy chất lượng của chiếc váy này rất tốt đấy chứ!"
Nói xong, cô nhặt một mảnh, đặt trước mặt rồi giật nhẹ.
Chất lượng không thành vấn đề.
Giang Châu nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ một cái.
"Không dùng sức kéo thì sẽ không có chuyện gì."
Hắn mơ hồ nói.
Rồi gọi Giang Minh: "Anh cả, anh lại đây em nói chuyện này."
Giang Minh thấy Giang Châu đang đắc ý thì trừng mắt nhìn.
Sau đó anh đứng dậy đi theo Giang Châu ra khỏi xưởng may.
"Tuổi không còn nhỏ nữa, sao mà vẫn như một tên tiểu tử trẻ trâu thế hả?"
Giang Minh bất lực trừng mắt nhìn hắn rồi nói tiếp: "Còn muốn giữ sức khỏe nữa hay không đây?"
Giang Châu nhún nhún vai.
"Anh cả à, anh cũng có kém đâu!"
Giang Minh: "..."
"Nói chính sự!"
Anh trừng mắt nhìn Giang Châu.
Giang Châu cười nói: "Em và tiểu cô nương kia hẹn gặp nhau vào lúc mười giờ tối nay.
Đại lễ chúng ta chuẩn bị, bao giờ mới được đưa ra vậy?"
Hai mắt Giang Minh sáng lên.
"Sẵn sàng rồi sao?"
Anh xoa hai bàn tay vào nhau và cười: "Vậy thì được, để anh bảo Hầu tử truyền tin!"
…………
Một giờ sau.
Tại nhà máy số 3
Lưu Kỳ Long đang bận rộn ra hiệu cho các công nhân xếp sườn xám vào nhà kho.
Đột nhiên có ai đó chạy vào từ ngoài cửa rồi đưa cho anh một nhánh hoa quế vừa mới được bẻ xuống.
Anh sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu ra.
Anh và Tề Hà Phi đã ở bên nhau một năm, trong một năm này, hai người họ mỗi lần hẹn hò đều sẽ có một mật mã cụ thể.
Vào mùa đông, thì sẽ đắp một người tuyết ở phía trước nhà máy.
Vào mùa hè, thì sẽ ném một chút đồ nho nhỏ dưới cây nhãn bên ngoài nhà máy.
Còn mùa thu.
Hoa quế đang nở, bẻ một nhánh hoa quế là được.
Lập tức Lưu Kỳ Long tâm hoa nộ phóng.
Anh nhớ tới hai ngày trước, khi mà gặp Tề Hà Phi.
Chiếc váy đó, dáng người đó!
Nữ nhân trẻ tuổi thật là tốt!
Giống như là thủy tinh linh vậy, đã thế lại còn vừa thoải mái lại còn có kinh nghiệm, khiến cho anh biết cái gì gọi là thực cốt.
Nội tâm Lưu Kỳ Long lập tức ngứa ngáy.
Anh có chút hờ hững liếc nhìn nhóm công nhân trước mặt.
"Cẩn thận! Đều là nguyên liệu tơ tằm đắt tiền! Nếu mà làm rách, thì tự mình bỏ tiền ra mà mua!"
Miệng Lưu Kỳ Long thì hô hoán.
Còn tâm trí thì đã bay đi từ lâu.
Giữa trưa.
Xưởng may tan làm.
Lưu Kỳ Long không thể chịu được nữa, liền kiếm cớ rời đi rồi vội vã chạy về phía ngôi nhà trệt phía sau nhà máy số ba.
Bên này.
Hầu tử đã đợi sẵn, khi thấy Lưu Kỳ Long vội vã bước ra, mắt cậu liền sáng lên, sau đó quay người chạy về phía ký túc xá của Trần Đông Nhĩ.
Trần Đông Nhĩ đã ốm được hai ngày nay.
Lần trước nóng đầu nên đã hỏi xưởng in nhuộm mua nguyên liệu làm sườn xám.
Sau đó xưởng may cũng quyết đoán, bỏ vốn đi làm sườn xám.
Kết quả là sau khi làm được một tuần, Trần Đông Nhĩ đã tỉnh táo lại.
Người kia không viết đơn đặt hàng, cũng không đặt cọc.
Thế mà bọn họ lại nóng đầu, bắt cả nhà máy bắt tay vào làm sườn xám.
Giờ thì tốt rồi, sườn xám may ra lại chất thành đống trong kho..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...