Thời tiết đang dần trở nên mát mẻ hơn.
Mấy ngày nữa là bắt đầu khai giảng
Trần Mã Long đánh điện báo tới nói rằng anh sẽ đến đón Trần A Tinh sau 2 ngày nữa.
Bên này, những chiếc váy mùa thu của xưởng may Thanh Thanh được cất giữ trong một nhà kho lớn vẫn được tiêu thụ tại Hồng Kông như cũ.
Bên nhà máy số ba càng lúc càng không thể chờ được.
Trần Đông Nhĩ lại cầm một xấp tiền đưa cho Tề Hà Phi, bảo cô đẩy nhanh tiến độ.
Hôm nay
Tề Tiểu Phi nghiến răng ken két đi tới chỗ nhà buôn mua một chiếc váy, là kiểu váy chấm bi, xẻ ngực cao hình chữ V.
Mặc chiếc váy này ở Phí Thành những năm 1980, đơn giản chỉ là quái dị!
Sau khi Tề Hà Phi mặc quần áo xong, đang ngắm mình trong gương, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Hà Phi? Hà Phi, mở cửa ra!"
Buổi chiều vẫn rất nóng nực, cái nắng gắt cuối thu vẫn còn nóng như thiêu như đốt.
Trên cây hoa quế thơm ngào ngạt, vài con ve sầu vẫn còn đang ngân nga, âm thanh nương theo mùi thơm của hoa quế thơm lọt vào căn nhà cho thuê, chui vào trong tai Tề Hà Phi.
Cô hơi sửng sốt.
Cô biết giọng nói này là của ai.
Cô lập tức cúi đầu nhìn chính mình, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.
Cô khẽ lắc mình đi qua, nhẹ nhàng mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, Tề Hà Phi lập tức nở nụ cười.
"Anh Lưu, sao anh lại ở đây?"
Tề Hà Phi che miệng cười cười, sau đó lại nháy mắt với hắn, cả người lộ ra vẻ thiên kiều bách mị.
Người đàn ông đứng ngoài cửa.
Mặc áo ngắn tay đen, quần dài, giày da.
Mái tóc rõ ràng đã được cố tình bôi dầu, từng lớp tóc chồng lên nhau, rõ ràng và gọn gàng.
Khuôn mặt mới cạo râu, và thậm chí còn vương một chút kem cạo râu trên đó.
Người này, không phải Lưu Kỳ Long, thì còn có thể là ai?
Từ lúc Trần Đông Nhĩ bắt đầu xây dựng nhà máy thứ ba, Lưu Kỳ Long vẫn đi theo ông.
Trong những năm qua, anh vẫn đi theo ông làm tùy tùng, lúc ông tức thì làm đưa anh ra làm bao cát trút giận, lúc ông cao hứng thì cho anh chút phúc lợi.
Nhưng tóm lại, không thể bảo là anh không trung thành.
Vào thời điểm này năm ngoái, Tề Hà Phi và chồng đến nhà máy số ba, khóc lóc và cầu xin Trần Đông Nhĩ giúp đỡ.
Lúc ấy Trần Đông Nhĩ vừa hay đang xảy ra cuộc chiến về giá cả với xưởng may Thanh Thanh.
Đang bận đến tối tăm mặt mũi, nào có thời gian bận tâm đến việc này?
Chính là Lưu Kỳ Long lấy một khoản tiền trong túi bản thân ra đưa trước cho Tề Hà Phi.
Hai vợ chồng đợi một khoảng thời gian nữa, thì mới đợi được Trần Đông Nhĩ giải quyết xong xưởng may Thanh Thanh, sau đó ông đã giúp họ giải quyết vấn đề.
Thế nhưng Tề Hà Phi cùng Lưu Kỳ Long chỉ có như vậy mà vừa mắt nhau.
Hai người đều là người có gia đình, nhất là Lưu Kỳ Long, con trai cũng đã được bảy tuổi.
Một nay năm, nửa số tiền lương của Lưu Kỳ Long đều được dùng để trợ cấp cho Tề Hà Phi.
"Tiểu Phi, cái váy này em mặc cho ai xem vậy?"
Lưu Kỳ Long bước vào, vươn tay kéo eo Tề Hà Phi, lao tới gấp gáp muốn hôn cô.
"Nào! Anh Lưu, cửa vẫn chưa đóng đâu! Người ta nhìn thấy bây giờ!"
Tề Hà Phi cười nói rồi lập tức duỗi chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc này hai người mới quyện lại với nhau thành một khối
Cái váy này quả là quyến rũ.
Những sóng chấm bi đỏ tôn lên làn da trắng nõn tinh mịn của Tề Hà Phi.
Lưu Kỳ Long vừa thở hổn hển vừa cúi người hôn lên cổ cô.
Rồi luồn tay vào trong váy muốn sờ loạn.
Tề Hà Phi giật nảy mình.
Cô lập tức đưa tay ngăn anh lại.
"Anh Lưu, anh cẩn thận chút! Cái váy này rất quý giá, nếu mà làm hỏng nó, ở Phí Thành không mua được chiếc thứ hai đâu!"
Lưu Kỳ Long ngẩng đầu, cau mày nhìn cô: "Sao vậy? Em còn phải mặc cái váy này cho người khác xem sao?"
Tề Hà Phi nghe vậy, mím môi vui mừng.
"Sao thế? Anh ghen à?"
Tề Hà Phi thở dài nói: "Còn không phải là tên Giang Châu kia sao?"
"Không hiểu ra sao nữa, em nói thế nào thì hắn ta cũng không thèm để ý đến em, không cách nào câu dẫn được!"
Nghĩ đến Giang Châu, tâm trí Tề Hà Phi lại trở nên sống động.
Lớn đến chừng này rồi, mà cô chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy!
Bản thân đã ôm ấp yêu thương nhiều như thế, lâu như thế thế rồi! Thế mà hắn ta cứ ngây ra, không thèm nhìn mình đến một cái!
Chuyện này Lưu Kỳ Long cũng biết.
Anh dừng lại, đứng dậy, ôm lấy Tề Hiểu Phi ngồi xuống cạnh giường.
"Tên kia là đang là giả mù sa mưa! Chứ không phải là chính nhân quân tử đâu!"
Lưu Kỳ Long hừ một tiếng.
Nữ nhân trong ngực anh trắng như trứng gà bóc, khuôn mặt cũng thanh tú xinh đẹp.
Người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này?
Chẳng lẽ Giang Châu lại là người đặc biệt sao?
Lưu Kỳ Long không tin!
"Em mà chiếc váy này trước mặt hắn ta, nếu hắn mà dám nói là không nhìn lấy vài lần, thì ba chữ Lưu Kỳ Long của anh sẽ viết ngược lại!"
Lưu Kỳ Long dừng một chút, lại nói tiếp: "Cơ mà tên Giang Châu này có thể điều hành xưởng may Thanh Thanh, thì có thể thấy rằng tên tiểu tử kia rất cảnh giác cùng có rất nhiều trò! Giờ em cứ nói cho hắn biết rằng có thể chơi đùa cùng nhau mà không cần chịu trách nhiệm, về sau em cũng tuyệt đối không gặp mặt vợ hắn nữa.
Để xem hắn có còn chịu đựng nổi không! "
Tề Hà Phi nghe vậy đôi mắt liền sáng lên.
Đúng thế.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn lượn lờ trước mặt vợ Giang Châu.
Vốn là muốn tiếp cận Giang Châu để biến thành chuyện tình phức tạp.
Nhưng mà lúc này xem ra cũng không có thể tạo ra bao nhiêu được chuyện tình phức tạp, đã thế lại khiến cho Giang Châu cảnh giác!
Tề Hà Phi lập tức minh bạch.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi cười khanh khách sau đó duỗi tay ra, vòng tay qua cổ Lưu Kỳ Long cúi đầu hôn anh một cái.
Một đợt sóng nhiệt cứ thế là cuộn lên
…………
Đêm
Giang Châu chào tạm biệt Liễu Mộng Ly rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Thời tiết càng ngày càng nóng, "ông Tề" cảm thấy không thể nằm trên giường được.
Ông thấy nóng quá, muốn xuống giường đi dạo, nhưng lại bị Tề Hiểu Phi trừng mắt.
"Ông nội à, đưa tiền cho ông rồi, sao ông không làm việc đi? Chỉ cần nằm im là có thể kiếm tiền, sao lúc nào cũng muốn xuống giường lượn lờ vậy?"
Tề Hà Phi nói: "Nếu mà còn làm như vậy nữa, tôi sẽ trừ tiền!"
"Ông Tề" sững sờ rồi lập tức quay lại giường nằm.
Ông tỏ ra vẻ bất đắc dĩ: "Aiiii, cô nương à! Tôi nói này, cô phải thương cái thân già này chứ! Trời nóng như vậy mà nằm một chỗ cả ngày thì ngay cả khỏe mạnh cũng sẽ sinh bệnh!
Tôi nằm ở đây chỉ hai ngày nữa thôi đấy! Nếu mà cô không để cho tôi xuất viện, tôi cũng chả thèm làm nữa! Bao nhiêu tiền thì tôi cũng chả cần!"
Tề Hà Phi tức giận đứng lên.
"Ông làm ăn kiểu gì vậy? Cầm tiền..."
Nói được nửa câu.
Thì đã có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó là giọng cười của Giang Châu.
"Ông Tề? Hôm nay ông thấy thân thể khá hơn chưa?"
Giang Châu đặt trái cây lên cái bàn đầu giường, đi thẳng tới, căn bản là không thèm để ý Tề Hà Phi đang đứng bên cạnh.
Tề Hà Phi: "...??"
Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người.
Sau đó cô mỉm cười đi về phía Giang Châu.
"Anh Giang, mấy ngày nay thật vất vả cho anh rồi.
Ngày nào anh cũng chạy tới đây, chị dâu chắc không vui đúng không?"
Cô xụ mặt nói: "Tất cả đều là lỗi của em, một mình em không thể chăm sóc ông nội..."
Nghe vậy, Giang Châu quay đầu nhìn cô: "Không sao, con gái một thân một mình như em mà một mình chăm sóc ông nội cũng không dễ dàng chút nào."
Lời này vừa nói xong.
Tề Hà Phi lập tức sững sờ!
Tên Giang Châu này… đây là… rốt cuộc đã nói chuyện với mình rồi sao?!
Phải biết rằng những ngày qua cho dù cô có tỏ vẻ đáng yêu hay yếu đuối đáng thương như thế nào, thì Giang Châu vẫn cho cô ăn đinh mềm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...