Thanh tre trong tay Giang Thấm Mai run lên.
Chỉ thấy bên trong có thanh âm xàn xạt, sau đó Giang Thấm Mai cầm lấy một chiếc túi vải, đặt những thanh tre vào trong một chiếc lồng rồi cho các thứ vào trong túi.
"Em trai, đến đây một chút."
Giang Thấm Mai đột nhiên vẫy tay với Giang Châu.
Giang Châu gật đầu, chào Trần Mã Long, rồi đi về phía Giang Thấm Mai.
Hắn cho rằng Giang Thấm Mai có việc tìm đến hắn nên mới gọi lại.
Cơ mà hắn lại thấy Giang Thấm Mai giật búi tóc xuống, cúi đầu, lén lút nhét túi vải trong tay Giang Châu.
"Chị hai?"
Giang Châu sửng sốt: "Đây là cái gì?"
"Vỏ quýt phơi khô."
Giang Thấm Mai nhỏ giọng nói: "A Tinh nói với chị là bố nó bị say tàu hỏa.
Nên chị đến hiệu thuốc lấy vỏ quýt khô, rửa sạch cuộn lại rồi đổ nước đường vào trong.
Nó có vị chua ngọt, ăn một chút là quen.
"
Cô nói rồi như sợ Giang Châu hiểu lầm, lập tức giải thích: "Chị cái gì cũng không biết thế, mà anh ấy lại đưa chị đi kiếm tiền.
Chị không biết cảm tạ kiểu gì, cái vỏ quýt này cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu anh ấy nhận lấy thì chị cũng thấy yên lòng phần nào.
Em à, đừng có hiểu nhầm.
"
Ở thời đại này.
Lời đồn có thể giết người.
Giang Châu dừng lại, sau đó mỉm cười cầm lấy túi.
"Chị hai, em biết rồi."
Hắn nói: "Em sẽ đưa nó cho anh Long."
Giang Thấm Mai nghe vậy liền thở phào, sau đó lập tức xoay người đi vào phòng.
Trần Mã Long đang nghĩ về việc ngày mai lại phải ngồi tàu hỏa, lập tức cau mày rồi tìm một chiếc ghế đẩu để ngồi xuống.
"Anh Long."
Giang Châu đi đến.
Đưa chiếc túi trong tay cho anh.
"Cái này là cái gì?"
Trần Mã Long nghi hoặc: "Có mùi chua cùng ngọt, có phải mơ ngâm không?"
Giang Châu mỉm cười.
"Vỏ quýt phơi khô."
Hắn nói: "Là chị hai em làm, ăn cái này đỡ say tàu xe.
Ngày mai anh cầm lấy mà ăn trên đường."
Chị hai cậu?
Trần Mã Long nhớ đến người phụ nữ trong sân vừa rồi.
Anh nhận lấy, mở túi và lấy ra một miếng.
Vỏ quýt khô này đã được rửa sạch, đun sôi rồi phơi nắng, sau đó được ngâm trong nước đường rồi rắc thêm một ít bột ô mai chua cùng chút đường chắn.
Vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon miệng.
Trần Mã Long ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Anh bốc một miếng khác và cho vào miệng nhai.
"Cơ mà, vỏ quýt già này mang ra nấu canh vẫn là ngon nhất! Phiền cậu cảm ơn chị hai cậu giúp tôi, việc làm ăn phải có qua có lại.
Tôi cũng chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, không cần khách sáo với tôi như vậy!"
Giang Châu cười cười, không nói gì.
Hắn nhìn ra ngoài sân.
Đại Phi Tiểu Phi cùng Giang Hạo Minh còn thêm Đoàn Đoàn Viên Viên đang chạy vào.
Tiếng cười tràn ngập trong sân.
Trần A Tinh cũng đổ mồ hôi đầy đầu.
Đôi mắt long lanh, khóe miệng nhếch lên.
Trần Mã Long sững sờ.
"Tinh Tử! Tới rồi!"
Trần A Tinh nhìn thoáng qua bên này rồi chạy tới.
"Bố? Sao vậy?"
Chen Malong ngạc nhiên nhìn đứa con trai trước mặt.
Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt sáng ngời, quần áo ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
Anh đã lâu lắm rồi không thấy Trần A Tinh có tinh thần cao như vậy.
"Không có việc gì!"
Trần Mã Long thấp giọng lẩm bẩm vài câu, sau đó duỗi tay móc ra một tờ tiền trong túi.
"Cầm lấy mà đi mua đồ ăn với bạn bè! Nếu không sẽ bị gọi là keo kiệt, mất mặt phụ thân!"
Trần A Tinh cười toe toét rồi nhận lấy.
"Cảm ơn ba ba."
Nói rồi chạy đi mất hút.
Mí mắt Giang Châu nhảy lên một cái.
Có chút bất đắc dĩ.
Anh Long quả nhiên là Long ca, vừa rồi nếu mà hắn không nhìn lầm, thì đó là một tờ nhân dân tệ.
…………
Ngày hôm sau.
Trần Mã Long đưa Trần A Tinh trở về.
Sau khi trở về không bao lâu đã có một bức điện tín gửi tới.
Ở thời đại này điện tín rất đắt, thậm chí ngay cả thêm dấu chấm câu cũng phải tính thêm tiền.
Bởi vậy nên phải viết thật ngắn gọn.
"Bán tốt, giao hàng nhanh, sắp hết"
Bức điện này do Giang Minh mang về.
Nhìn thấy mấy chữ bên trên, anh cực kỳ cao hứng cùng hưng phấn, khuôn mặt đen xì lại đỏ bừng lên.
"Em trai!"
Giang Minh chạy tới, vẫy tay với Giang Châu: "Trần lão bản gửi thư! Anh ấy nói chúng ta tranh thủ thời gian gửi quần qua đây!"
Anh đưa bức điện cho Giang Châu.
Rồi quay người chuẩn bị tìm người vào nhà kho.
Giang Châu lập tức đứng dậy từ trên ghế xích đu, vẫy tay với Giang Minh: "Anh cả! Chờ một chút! Hiện tại không phải lúc!"
Giang Minh sửng sốt.
"Cái gì?"
Anh cau mày, lập tức cảm thấy luống cuống: "Quần ống loe đã chất đống trong kho mấy ngày nay rồi? Nếu không bán lấy tiền, xưởng may Thanh Thanh biết làm gì bây giờ?"
Giang Châu cười cười nhìn Giang Minh: "Anh cả, đã muốn kiếm tiền, thì phải kiếm được thật nhiều toeèn."
"Chiếc quần ống loe từ nhà máy số ba giống hệt phiên bản gốc của chúng ta.
Anh Long đã ra giá cho chúng ta là mười một tệ một cái, còn Trần Đông Nhĩ đang bán chúng với giá bảy tệ một cái.
Chênh lệch giá tới tầm này mà không lợi dụng để kiếm tiền là ngu ngốc."
Giang Châu nói xong.
Hai mắt Giang Minh đột nhiên mở to ra.
"Ý em là, chúng ta sẽ mua quần từ nhà máy số ba?"
Giang Minh cau mày: "Nhưng Trần Đông Nhĩ cũng không ngốc.
Ông ta thà để cái quần này thối ra còn hơn là bán cho chúng ta!"
Giang Châu duỗi lưng một cái.
Hắn nói với vẻ thoải mái: "Ông ta đã đầu tư rất nhiều tiền vào chiếc quần ống loe này.
Ước tính phần lớn kinh phí đều nằm trong đợt hàng này".
Nếu muốn cạnh tranh với chúng ta và mở ra thị trường mới, thế thì phải cần thu hồi đại lượng tiền tài.
Đợt hàng này chắc chắn phải xuất kho."
Đây cũng là cái cục cuối cùng mà Giang Châu thiết lập.
Sự xuất hiện của Trần Mã Long tạo cho Trần Đông Nhĩ ảo tưởng rằng những cơ hội kinh doanh mới đã xuất hiện.
Ông ta lúc này giống như một con sói đói khát, nóng lòng muốn cướp lấy miếng thịt từ tay hắn.
Mà bây giờ.
Thời gian đã chín muồi.
"Anh cả à, buổi chiều anh và chú Vu đi hỏi thăm mấy xưởng in và nhuộm xem có loại vải lụa và sa tanh nào tốt không, mấy loại để làm sườn xám ấy."
Giang Minh sửng sốt.
"Em đang nói về loại vải để làm sườn xám mà lúc trước ông chủ Trần muốn sao?"
Anh cau mày nói: "Nhưng không phải anh ta chỉ muốn năm miếng vải thôi sao? Chúng ta chỉ cần trực tiếp đến cửa hàng bách hóa..."
Giang Minh đang nói được nửa chừng..
Liền đột ngột dừng lại.
Trước mặt anh, Giang Châu đang mỉm cười tủm tỉm, ý tứ trong đó nhìn qua là biết.
Giang Minh cuối cùng cũng có phản ứng.
"Hiểu! Anh hiểu rồi!"
Giang Minh có chút kích động, xoa xoa tay nói: "Nếu như Trần Đông nghĩ rằng chúng ta đi lấy vải về may, hắn nhất định sẽ ra tay sớm.
Phải tiêu đến tiền thì phải bán quần!"
Giang Minh ngẩng đầu nhìn Giang Châu, ánh mắt vừa phức tạp lại vừa vui mừng.
"Em trai, bản lĩnh của em lớn hơn anh! Có khiếu về việc làm ăn! Kiếm tiền cho nhà lão Giang chúng ta!"
Anh đi tìm chú Vu!"
Nói xong, Giang Minh xoay người bước nhanh ra khỏi sân.
…………
Buổi chiều.
3 giờ.
Tại nhà máy in và nhuộm Phí Thành.
Giang Châu mỉm cười đưa một điếu thuốc cho trưởng phòng kinh doanh ngồi đối diện rồi nói: "Diệp tiền bối, số vải này đối với chúng tôi rất quan trọng.
Anh xem trong tay có bao nhiêu? Có thể dàn xếp hạ giá một chút không? Có lý nào việc làm ăn lại giữ nguyên cái giá đến chết mà không giảm, đúng không? "
Trưởng phòng Diệp nhìn làn khói trước mặt.
Ông chỉ cảm thấy mí mắt của mình đang nhảy lên.
Không phải ông muốn vậy.
Trong kinh doanh, việc mặc cả là chuyện rất bình thường.
Nhưng làm gì có người nào trả già mà trực tiếp hạ giá từ 2 tệ một thước xuống 1 tệ một thước như thế này không?
Đây là loại vải lụa tơ tằm cùng nhưng đấy!
Vô cùng quý giá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...