Nếu không phải là Giang Châu kéo lại, thì đoán chừng Giang Minh sẽ lại xông lên tìm Trịnh Minh Quý để đánh cho kẻ khốn nạn ấy một trận.
"Được, chị hiểu rồi."
Giang Thấm Mai gật gật đầu.
Trả lời một câu.
Vừa hay có một vị khách đi tới, muốn mua quần ống loe.
Giang Châu quan sát Giang Thấm Mai bán quần cho khách.
Mặc dù có chút cứng nhắc.
Thế nhưng tốt xấu gì thì cũng đã bán xong.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Rồi nở nụ cười với Giang Thấm Mai.
Giang Thấm Mai cũng mím môi, lộ ra ý cười.
Việc buôn bán, đều là vạn sự khởi đầu nan.
Lúc đầu Giang Thấm Mai cảm thấy miệng mình như kiểu bị đông cứng lại.
Nhưng mà.
Khi thấy thêm một vài vị khách nữa cao hứng bừng bừng khi mua được quần.
Cuối cùng cô cũng nở nụ cười, dần dần cũng quen.
~~~
Mà lúc này.
So với các cửa hàng bình dân của Giang Châu.
Cửa hàng quần áo của xưởng may số 3 bên đối diện, dòng người giảm hẳn đi.
Bên trong chỉ có một vài loại quần áo đời cũ của xưởng may số 3.
So với quần ống loe thời thượng bên Giang Châu, căn bản là không đáng chú ý!
Lúc này Trần Đông Nhĩ cùng Lưu Kỳ Long cũng tới đây.
Trông thấy đám người nhốn nháo ở cửa hàng đối diện, cả hai chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa bực bội trong lồng ngực!
"Lão già Trịnh Trưởng Dân này, thế mà đưa cái vị trí tốt như vậy cho hắn!"
Sắc mặt Trần Đông Nhĩ trở lên khó coi: "Nhận tiền rồi lại không làm, đồ cáo già!"
Lưu Kỳ Long đi tới bên cạnh.
Anh hạ giọng nói: "Trần tổng, đừng lo lắng, nhà máy của chúng ta trong đêm đã sản xuất xong một lô quần tương tự, chúng ta cũng đã tìm được mấy chiếc máy cắt vải.
Lô quần đầu tiên chắc chắn sẽ ra lò vào ngày mai!"
Trần Đông Nhĩ không nói gì.
Sắc mặt ông đang cực kỳ khó coi liếc nhìn sang cửa hàng đối diện.
Ban đầu đây chính là khách của xưởng may số 3!
Nhưng bây giờ, tất cả đều đưa tiền cho một xưởng may tên Thanh Thanh mà ít người biết đến!
Ông càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
"Anh quay lại thúc giục một lần nữa, nói rằng lô hàng đầu tiên chắc chắn phải có mặt vào tối nay.
Sáng mai, tôi muốn nhìn thấy những chiếc quần y hệt được treo trong cửa hàng của chúng ta!"
Trần Đông Nhĩ trầm giọng nói.
Lưu Kỳ Long ậm ừ trả lời.
Rồi lập tức chạy ra ngoài.
Trần Đông Nhĩ đứng ở trong cửa hàng quan sát một lúc, càng nhìn ngực càng tức.
Mặt ông giờ đã đen lại, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà.
Khi vừa lướt qua mặt tiền của cửa hàng đối diện, Trần Đông Nhĩ đột nhiên thấy choáng váng.
Có một bóng người bỗng nhiên hiện ra trong khóe mắt ông.
Ông cảm thấy người này cực kỳ quen mắt.
Trần Đông Nhĩ nghĩ một hồi mà không nhớ ra được.
Đang chuẩn bị rời đi.
Trong đầu ông.
Có một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Trần Đông Nhĩ sững sờ.
Đồng tử đột ngột co rút lại!
Chờ đã!
Làm sao mà dáng vẻ của người thanh niên kia lại giống như người thanh niên đã tìm đến ông ở khách sạn như vậy?
Trần Đông Nhĩ muốn quên cũng khó.
Người thanh niên đó, đứng trước mặt nhìn thẳng vào ông, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Ngay cả khi bị từ chối.
Không có biểu hiện của sự bối rối.
Trần Đông Nhĩ vẫn luôn nghĩ rằng đó chỉ là một cậu trai có tính cách tốt.
Nhưng mà...
Vừa nãy nếu mà ông nhìn không nhầm, thì tại sao lại thấy cậu ta ở quán đối diện vậy?
Bản chất doanh nhân nói với ông.
Đây không phải là ngẫu nhiên.
Trần Đông Nhĩ chỉ quan sát trong chốc lát, sau khi xác định đó là thanh niên trẻ tuổi kia, ông liền bước ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Chờ một lúc.
Khi người thanh niên kia bước ra.
Trần Đông Nhĩ lập tức đứng dậy chào hỏi.
"Xin chào."
Trần Đông Nhĩ bước nhanh về phía trước.
Xin chào.
Ông mím môi, lộ ra ý cười.
Giang Châu: "...?"
"Ông chủ Trần sao?"
Giang Châu dừng lại.
Nhìn Trần Đông Nhĩ trước mặt.
Hắn nhún vai, cười nói: "Có chuyện gì sao?"
Lời định nói của Trần Đông Nhĩ như bị mắc kẹt trong cổ họng, một lúc sau ông mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Cậu làm việc trong nhà máy may Thanh Thanh sao?"
Giang Châu nghe vậy liền nhướn mày.
Nhìn thoáng qua Trần Đông Nhĩ.
Hình như Trần Đông Nhĩ...
Còn chưa biết hắn là ông chủ của xưởng may Thanh Thanh thì phải?
Giang Châu cười cười gật đầu.
"Đúng vậy."
Mí mắt của Trần Đông Nhĩ nhảy lên.
Thấy hắn gật đầu như vậy.
Ông lại cười lên một tiếng.
"Lần trước cậu đòi gặp tôi có chuyện gì vậy?"
Ông nói tiếp: "Lần trước tôi bận quá không có thời gian lắng nghe, lúc này lại có thời gian rảnh rỗi, chúng ta nói chuyện chút đi! Nếu có việc gì thì cũng dễ thương lượng hơn!"
Giang Châu nở nụ cười.
"Trần tổng à."
Hắn chuyển sang giọng chế nhạo: "Không cần thiết phải nói những điều như vậy vào thời điểm này.
"Để mà hợp tác, điều quan trọng nhất chính là thời cơ.
Để lần sau đi."
Trần Đông Nhĩ: "..."
Ông không cam tâm từ bỏ.
Ông nghiến răng nghiến lợi, nói tiếp: "Xưởng may Thanh Thanh cho cậu đãi ngộ lớn đến bao nhiêu? Phải biết rằng ở Phí Thành, xưởng may số 3 của tôi là lớn nhất.
Nếu cậu đến, phúc lợi cùng đãi ngộ của tôi cho cậu chỉ có nhiều hơn chứ không ít! Nếu cậu thành tâm thì đãi ngộ gấp đôi cũng tuyệt đối không có vấn đề gì!"
Giang Châu nhướn mày.
Người này.
Đang dốc hết vốn liếng của mình ra rồi!
Hắn mỉm cười.
Dưới cái nhìn soi mói của Trần Đông Nhĩ, hắn trầm ngâm một lát rồi lắc đầu..
"Thứ mà tôi muốn, đoán chừng nhà máy số 3 cấp không nổi."
Giang Châu xua xua tay nói tiếp: "Đa tạ Trần tổng."
Hắn nói.
Rồi lướt qua Trần tổng.
Phía sau.
Lông mày Trần Đông Nhĩ nhíu lại thành một cục.
Cái xưởng may Thanh Thanh kia, rốt cục là có đãi ngộ gì?
Để mà người thanh niên mà không chịu ra đi với một lời đề nghị hào phóng như vậy từ ông?
Lòng ông càng lúc càng buồn bực hơn.
…………
Buổi chiều.
3 giờ.
Cửa hàng bách hóa.
Các nhân viên nhà nước hiện giờ đều đang đi làm, nên số lượng người ở cửa hàng bách hóa ít hơn rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Giang Minh, Giang Thấm Mai liền bước tới nói khẽ: "Anh cả, trong quán có một cái ghế tựa, anh vào chợp mắt một chút đi.
Khi nào đông khách em sẽ gọi anh."
Thấy Giang Minh muốn từ chối.
Giang Thấm Mai lại nhẹ giọng nói: "Anh cả à, lúc này cũng không có ai, ánh đừng lo lắng quá, một mình em có thể giải quyết được."
Hai ngày nay quả thực Giang Minh đã rất mệt mỏi.
Suốt thời gian qua anh đã luôn tay luôn chân trong xưởng may Thanh Thanh.
Chuyển hàng, bốc hàng, giờ lại bán quần áo.
Hầu như không có lúc nào chân chạm đất.
Đêm qua để bắt kịp tiến độ.
Anh lại cắt vải đến tận khuya.
Lúc này quả thật là không chịu nổi nữa rồi.
"Được."
Giang Minh gật gật đầu, ủ rũ nói: "Khi nào có nhiều người nhớ gọi cho anh, tuyệt đối đừng gắng gượng."
Giang Minh nói xong liền chìm vào giấc ngủ.
Giang Thấm Mai đứng ở trước quầy.
Bên cạnh cô là một chiếc quần ống loe được treo trên mắc áo.
Mười phút sau.
Trước cửa hàng bách hóa.
Trịnh Minh Quý cùng Triệu Vinh Tú tay trong tay bước vào cửa hàng bách hóa.
Hôm nay Triệu Vinh Tú mặc một chiếc áo sơ mi georgette.
Vẫn là kiểu lúc trước mua ở xưởng may số 3.
Quần áo đắt tiền.
Trọn vẹn là 15 tệ!
Nhưng đó lại là tiền của Trịnh Minh Quý.
Không thể không nói.
Mặc dù khuôn mặt của Triệu Vinh Tú không ra sao, nhưng dáng người của cô thực sự không tệ.
Lúc này cô mặc áo sơ mi kết hợp với váy hai mảnh, bước đi trông rất là yểu điệu.
"Minh Quý, vợ của Lão Dư, Tú Liên ngày hôm qua đã mua chiếc quần này.
Mặc vào trông rất là thời thượng!"
Triệu Vinh Tú làm nũng: "Anh cũng phải mua cho em một cái! Em mặc vào thể nào cũng xinh đẹp hơn Tú Liên!"
Trịnh Minh Quý không trả lời.
Trái tim của y lúc này đang rỉ máu.
Cái quần ống loe đó.
10 tệ một cái đấy!
Bản thân làm bao nhiêu ngày mới kiếm được từng đấy?
Mấy hôm nay ở cùng với Triệu Vinh Tú.
Y mới hiểu ra.
Thế nào là đốt cả hang vàng!
"Trịnh Minh Quý!"
Thấy y không đồng ý, Triệu Vinh Tú lập tức tức giân: "Tôi còn vì anh mà ly hôn! Bây giờ đến một cái quần anh cũng không muốn mua cho tôi! Anh không có lương tâm à!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...