"Chúng ta đều là phụ nữ nông thôn, không có bản lĩnh gì, chỉ mong kiếm được một ít tiền nhờ làm đồ thủ công!"
"Ta nói… cậu toàn làm chuyện tốt, cảnh sát sẽ không bắt cậu đâu!"
Dì Trương nhìn Giang Châu rồi nói: "Giang Châu, dì nói cho con biết, nếu có người nói con làm bậy, dì nhất định sẽ giúp con chửi hắn!"
"Có gì sai trái khi giúp mấy người phụ nữ chúng ta kiếm tiền chứ?!"
"Chúng ta mặc kệ mấy cái đạo lý to tát kia! Nếu cậu có thể đưa chúng tôi đi ăn thịt, đó chính là đạo lý!"
Dì Trương nói xong liền nói với mọi người: "Các ngươi nói xem, có phải cái đạo lý này không?!"
Được lắm.
Lần này Giang Châu coi như là đã thấy tận mắt cái thứ gọi là "tiền hô hậu ủng".
"Dì Trương, cháu hiểu rồi, cám ơn tất cả các dì và các chị!"
Giang Châu cao giọng cười nói: "Chúng ta mặc kệ cái gì gọi là đầu cơ, nhưng mà không ai có thể ngăn cản chúng ta kiếm tiền, đúng không?! Có hơn 2000 cái túi vải! Bảo đảm cho mọi người kiếm đủ!"
Lời này coi như là một sự đảm bảo cho tất cả mọi người.
Trái tim của tất cả mọi người vốn đã treo trong lồng ngực giờ cũng đã hạ xuống.
Từng người một nhanh chóng thanh toán tiền rồi đến lấy những mảnh vải vụn.
Khí thế ngất trời.
………………
Hiện tại.
Ở sát vách.
Trần Hồng Mai dậy từ sớm cho lợn ăn, lúc này bà đang áp tai vào vách tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên cạnh.
Giang Phúc Toàn giờ mới ra ngoài, nhìn thấy bà như vậy lập tức sầm mặt nói: "Có cần phải nghe lén như vậy không? Động tĩnh lớn như vậy, cả phòng đều nghe thấy! Cái lão tam này sao lại không biết tốt xấu vậy? Lại bắt đầu làm ăn rồi! "
Trần Hồng Mai đang có một hơi buồn bực trong lồng ngực.
"Đúng là cả nhà này bị tiền che mờ mắt hết rồi!"
Trần Hồng Mai bước vào bếp rồi nhóm lửa để chuẩn bị nấu nướng.
"Minh Phàm mới nói có mấy tên đầu cơ tích trữ ở huyện Nhiêu Bình bị trực tiếp bắn chết!
Đây là muốn tốt cho bọn họ, mới để bọn họ ngừng kinh doanh!"
Ông nhìn em trai ông mà xem!
Nghỉ ngơi được có hai ngày, sáng hôm nay lại bắt đầu buôn bán rồi!
Ăn kẹo đồng là đáng đời!"
Tâm lý Trấn Hồng Mai cực kỳ phức tạp.
Bà vừa mong rằng họ sẽ tiếp tục làm ăn, rồi tốt nhất là bị bắt quả tang.
Nhưng nhìn thấy gia đình Giang Châu mỗi ngày đút túi rất nhiều tiền.
Bà lại mất cân bằng.
Thế nên lúc này không lựa được lời nói.
Tình cờ Giang Đại Quý đi qua lại nghe thấy.
"Nói cái gì thế?!"
Mặt Giang Đại Quý đen lại vì tức giận.
"Lời nói ra ngoài miệng có thể nói nhảm được sao?!"
Mặc dù Giang Đại Quý thích gia đình con cả.
Nhưng nhà bên cạnh cũng là cậu con trai út của ông.
Coi như là không thích nhau, thì cũng không thể nghe Trấn Hồng Mai nói những điều này.
Trấn Hồng Mai giật nảy mình.
Lập tức trì hoãn lại, biết mình nói sai nên rụt cổ vào lò nấu rượu, không lên tiếng nữa.
Trong nhà có một bóng người bước ra.
"Ông nội bớt giận, mẹ cháu chỉ lo lắng cho chú nhỏ mà nói sai mà thôi."
Giọng nói này có một chút giọng Bắc Kinh.
Mới ra ngoài học một năm thôi mà cậu đã như một con người hoàn toàn khác.
Người bước ra, mặc áo sơ mi trắng, quần âu, thắt lưng to bản.
Một chiếc đồng hồ ở trên cổ tay, cùng với một đôi giày da mới sáng bóng.
Mái tóc chia ba bảy cũng là rất thời thượng, sau khi lau dầu vuốt tóc, màu da còn trắng hơn khối người ở thôn Lý Thất.
Nhìn thôi là đã thấy có mùi vị của người thành phố rồi!
Nếu không phải là Giang Minh Phàm thì còn có thể là ai nữa?!
Thấy Giang Minh Phàm đi ra.
Không khí trong sân đột nhiên an tĩnh lại.
Mặc dù Giang Đại Quý rất tức giận với Trần Hồng Mai.
Nhưng đây là cháu trai vàng của ông, là niềm hy vọng về tương lai của nhà họ Giang, ông yêu thích hắn từ tận đáy lòng.
"Minh Phàm sao? Sao đã dậy rồi? Học hành khổ cực như vậy, thật vất vả mới được về nhà, ngủ thêm một hồi nữa đi!"
Trần Hồng Mai ngẩng đầu lên, nhanh chóng nói: "Ngủ tiếp một lát đi, cơm nước xong mẹ sẽ gọi con dậy!"
Giang Minh Phàm cười nói: "Mẹ à, thời gian lúc buổi sáng không thể lãng phí.
Dậy sớm đọc sách một hồi sẽ giúp tinh thần sảng khoái."
Lời nói này.
Khiến cho mọi người cực kỳ vui mừng.
Vẻ tức giận trên mặt Giang Đại Quý đã biến mất.
Ai nha.
Đứa cháu trai vàng của ông vừa chăm chỉ lại còn hiểu chuyện!
"Ông à, nhà chú út bên cạnh có chuyện gì vậy? Nghe có vẻ đông người nhỉ?"
Giang Minh Phàm nhìn thoáng qua về phía sát vách.
Giang Đại Quý khựng lại một chút rồi gắt lên.
"Chú út của ngươi sống đến tầm tuổi này rồi mà vẫn vô dụng!"
"Thực sự khiến ta tức chết mà!"
Giang Đại Quý lấy một điếu thuốc sợi ra, rít một hơi, sắc mặt tái lại.
"Đợi lát nữa ta sẽ sang đó một chuyến.
Nguyên một đám không sợ chết này, quả là muốn tiền không muốn mạng mà!"
Giang Minh Phàm nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông nội, đợi lát nữa cháu sẽ đi cùng với ông.
Chú út có thể không biết tính chất nghiêm trọng của việc này, lát nữa cháu sẽ nói với chú ấy sau."
Giang Đại Quý nghe vậy liền thở dài, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Minh Phàm.
"Vẫn là cháu ngoan của ta có lý!"
~~~
Vốn dĩ Giang Đại Quý định rằng ông sẽ đợi cho đến khi những người ở sân bên cạnh đã gần hết thì mới đến.
Không ngờ chuyện này phải đợi đến tận buổi chiều.
Cách nhau một bức tường.
Ngay cả tiếng rắm cũng nghe thấy.
Giang Đại Quý cùng Vương Tú Nga đang nằm trên tường cẩn thận nghe ngóng, sau khi xác nhận rằng không còn ai ở đó, Vương Tú Nga mới quay đầu nhìn Giang Đại Quý.
"Mọi người đi hết rồi, ông cùng cháu trai đi mau đi, nhớ khóa cửa! Đừng để người ta nghe trộm!"
Trong lòng Vương Tú Nga cũng cực kỳ yêu thích đứa con út này.
Giang Phúc Quốc vẫn luôn hiếu thảo với bà.
Lúc này, bà nghe thấy Giang Minh Phàm nói rằng đứa nhỏ nhà mình phải ăn kẹo đồng.
Trái tim bà lập tức đập loạn lên.
Giang Đại Quý khịt mũi rồi bước ra ngoài.
Giang Minh Phàm cũng cất bước đi theo.
Giang Phúc Toàn vừa mới gánh cuốc từ đồng trở về.
Thấy vậy, ông vội đặt cái cuốc xuống rồi đi theo.
Ba người chân trước chân sau đi đến nhà Giang Châu.
Giang Đại Quý gõ cửa.
Việc gõ cửa cũng mang theo chút nộ khí, làm cánh cửa kêu lên "bang bang".
"Tiểu tam, mở cửa!"
Đây là cái tên thổ ngữ của Giang Phúc Quốc.
Ngay khi Giang Phúc Quốc nghe thấy, ông đã biết đó là bố ruột của mình, Giang Đại Quý.
Ông cau mày, chuẩn bị chống gậy ra mở cửa.
Giang Minh nhanh chân hơn ông.
"Để con đi."
Giang Minh lên tiếng, sau đó bước nhanh ra sân, mở cổng.
Nhìn thoáng qua, anh đã thấy ba người đang đứng bên ngoài.
Giang Minh hơi sửng sốt.
Anh không ngờ rằng lần này Giang Minh Phàm cùng Giang Phúc Toàn cũng tới.
Giang Đại Quý tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Kêu cha ngươi ra đây!"
Ông nói rồi bước thẳng vào sân.
Vừa bước vào, mí mắt của Giang Đại Quý đã nhảy lên.
Mùi thịt kho thoang thoảng bay khắp sân.
Có trời mới biết, đã bao lâu ông không ăn thịt rồi!
Có tiếng ùng ục vang lên trong bếp.
Từng đợt khói bếp bay lên.
Mùi thơm của món thịt kho cũng từ đó mà bay ra.
Bên cạnh sân, hai con lừa được buộc lại đang gặm cỏ.
Hai đứa nhỏ Đoàn Đoàn Viên Viên đang chơi cùng Giang Hạo Minh.
Ba đứa trẻ đều mặc quần áo mới, khuôn mặt cũng tròn trịa hơn hẳn.
Khi thấy ông đi tới, ba đứa gần như là co rụt lại cùng lúc, hiển nhiên là sợ hãi Giang Đại Quý.
Giang Đại Quý tuy đang tức giận.
Nhưng vẫn có tấm lòng hướng về con trẻ.
Lúc này ông mới biết sắc mặt mình hù dọa mấy đứa trẻ, nên mới chậm bước lại một chút.
"Bố.
"
Giang Phúc Quốc vừa ngồi trên ghế đẩu, giờ đã chống nạng đứng lên, buồn bực hô lên một tiếng: "Sao anh cả cũng tới?"
……………….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...