Cuộc đời cơ duyên khó lường, mọi sự đều có nhân quả. Sau khi rời khỏi Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn cùng thuộc hạ Nhữ Dương Vương phủ giấu kín hành tung, bí mật trở về Đại Đô. Triệu Mẫn cơ trí quả thật người thường khó
sánh, trở về không bao lâu liền liên lạc với tướng sĩ Mông Cổ các nơi,
thu hồi binh quyền đã bị hoàng đế tước bỏ trước đó, khôi phục chức vị
Đại nguyên soái cả nước lại cho Nhữ Dương Vương. Kỳ thực lúc này cả nước cũng chỉ còn Đại Đô và mấy quận huyện xung quanh, cùng với đại mạc
ngoài Mông Cổ mà thôi. Đại mạc Mông Cổ xa xôi, khống chế không được, mà
người Mông Cổ tại Trung Nguyên đa phần là các quý tộc đã quen hưởng thụ
phú quý, đều hoặc đã chết hoặc bị nghĩa quân vây trong Đại Đô.
Sau khi trở về, Triệu Mẫn mấy lần lập mưu đánh lén, thiêu lương, giảm sút được vài phần nhuệ khí của nghĩa quân. Mà phe nghĩa quân cũng bận
tâm, không dám đánh toàn lực, sợ rằng quân Mông Cổ đến bước đường cùng
sẽ chó cùng dứt dậu. Vậy nên cục diện mấy tháng giằng co, cho đến khi
Triệu Mẫn trở về thắng được mấy trận nhỏ, phá vỡ cục diện bế tắc.
Triệu Mẫn biết rằng đại cục đã định, vùng Trung Nguyên này đã không
còn cách nào vãn hồi lại nữa, mà cái gọi là binh tướng của bọn quý tộc
Mông Cổ sớm đã bị tửu sắc làm cho bại hoại, chỉ biết ngồi không mà
hưởng, đừng nói chinh chiến, phỏng chừng ngồi lên lưng ngựa cũng không
thúc nổi ngựa chạy. Bây giờ chỉ còn nghĩ cách đem chủ lực Mông Cô cùng
hậu nhân Thiên Khả Hãn trở về đại mạc mới là sáng suốt. Nơi đó là gốc rễ của Mông Cổ, chỉ cần bảo vệ được nơi đó, Mông Cổ sẽ không bị diệt vong, một ngày nào đó lại có cơ hội đoạt lại Trung Nguyên.
Nàng cân nhắc mấy ngày, nghĩ vô số biện pháp rồi lại gạt bỏ hết, kỳ
thực nàng biết cách duy nhất là tìm đường giảng hòa với nghĩa quân rồi
mở một đường chạy khỏi vòng vây. Phương Quốc Trân, Lưu Phúc Thông,
Trương Sĩ Thành, Mao Quý, Bành Oánh Ngọc, Chu Nguyên Chương, Trần Hữu
Lượng, Minh Ngọc Trân…. Lớn nhỏ các cánh nghĩa quân cát cứ từng vùng
trên cả nước.
Cửa ải quay về đại mạc lại trong địa phận Trần Hữu Lượng, Chu Nguyên
Chương đóng, hiện giờ chỉ có thể chọn một trong hai. Trần Hữu Lượng gian xảo, Chu Nguyên Chương giả dối, cả hai đều không có gì tốt đẹp, nhưng
Trần Hữu Lượng có quan hệ sâu xa với Thành Côn, mà Thành Côn lại nằm
trong thủ đoạn của nàng, năm đó nàng vì tình lang, lợi dụng quan hệ
nhiều năm hợp tác cùng hiểu biết về hắn đưa hắn vào chỗ chết, lại phá
rối toàn bộ cơ nghiệp của hắn ở Thiếu Lâm, Cái Bang. Hiện giờ Trần Hữu
Lượng đã xưng đế ở Trùng Khánh, chỉ sợ hận nàng tận xương.
Năm đó nàng lợi dụng dã tâm của Chu Nguyên Chương bức Trương Vô Kỵ
thoái vị, Chu Nguyên Chương nợ nàng một nhân tình, hơn nữa Chu Nguyên
Chương thân trong Minh giáo, thủ hạ cũng phần đông là người Minh giáo,
nói vậy nàng là phu nhân giáo chủ đời trước, vẫn còn chút mặt mũi. Chu
Nguyên Chương dã tâm bừng bừng, có lẽ rất muốn phá Đại Đô, trở thành
người lãnh đạo cao nhất của nghĩa quân. Hiện giờ phiền toái nhất là Minh giáo hận tộc nhân nàng đến tận xương tủy, chỉ sợ nếu giảng hòa công
khai, phần đông nghĩa quân sẽ phản đối, trái lo phải nghĩ. Triệu Mẫn
không thể không chịu nhịn để xong việc, cười khổ gọi:
“A Đại! Đem phong thư này giao tận tay cho Chu Nguyên Chương, không thể để người thứ tư được biết.”
“Dạ! Quận chúa, thuộc hạ tuân mệnh!” A Đại nhận thư, cất vào lòng ngực rồi cung kính lui ra.
“Phụ thân đại nhân yêu quý, lễ vật con gái tặng phu nhân của ngài hẳn sắp nhận được rồi. Mấy năm qua ả khiến bà ngoại, mẫu thân sống không
yên ổn, hết trốn lại tránh, khiến con gái vạn phần cảm kích, làm sao có
thể không trở về báo đáp? Không biết khi người nhìn thấy nữ nhân yêu
nhất của mình nhận được lễ vật của ta sẽ cảm thấy thế nào? Không biết
người có nhớ đến mẫu thân đáng thương của ta hay không?”
Một cô bé xinh xắn chừng hơn mười tuổi nhưng khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt thành thục như một người trưởng thành ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cao, thấp giọng trào phúng.
Bỗng nhiên cánh cửa phía sau cô bé mở ra, một thiếu phụ xinh đẹp
ngoại tộc chừng hơn hai mươi tuổi bước ra sân, yêu thương nhìn cô chăm
chú, trong mắt đều là lo lắng và đau lòng, một lúc lâu sau, thấy cô bé
vẫn đứng yên bất động không biểu tình, đau lòng hỏi:
“Nhã Nhi, sao không vào nhà? Bên ngoài cẩn thận cảm lạnh.”
Cô bé đối diện thiếu phụ, mặt vẫn không có gì thay đổi lạnh như băng, nghe thiếu phụ nói xong, trầm mặc một lát, yên lặng nói:
“Mẹ, con đang ngắm trăng, chưa đi vào vội.”
“Con gái, có phải con có tâm sự gì? Đều là mẹ không tốt, nếu không
phải vì mẹ và bà ngoại, con sẽ không phải chịu khổ như vậy, tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác vận mệnh thống khổ này.”
Thiếu phụ trong lòng bất an, đứa trẻ này quá cố chấp, quật cường, lại không thích nói chuyện, vui hay không vui đều giấu trong lòng, bây giờ
lại phải làm giáo chủ cả đời không được phép lấy chồng, tại sao vận mệnh lại đối đãi với ba người nhà nàng như vậy? Ai cũng không thể có được
hạnh phúc. Nàng đã rời khỏi, vì sao vẫn không buông tha, hơn mười năm
qua truy đuổi khắp nơi, khiến mọi người không chốn yên thân?
Cô bé nhìn mẹ rơi lệ, vẫn lạnh lùng như cũ, trong mắt bình thản như khói mây:
“Đối với nữ nhân khác, có lẽ đó là đau khổ, với ta lại không phải, ta thích loại cảm giác này, khống chế sinh tử của kẻ khác.”
“Nhã Nhi, con vẫn còn giận sao? Con phải tin mẹ, phụ thân con rất
tốt, là mẹ không muốn liên lụy đến hắn mới một mình bỏ đi. Đối với nữ
nhân, tương lai phải có gia đình mới có thể hạnh phúc! Con đừng vì mẹ mà từ bỏ vận mệnh của mình.”
Thiếu phụ nghe con nói vậy cũng không tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên là
hiểu rõ con gái trưởng thành quá sớm của mình, nàng thậm chí còn hoài
nghi con gái mình rốt cuộc có cảm xúc hay không, từ khi mới sinh đã
không khóc không đùa nghịch, lạnh như băng, trước khi nó mở miệng nói,
nàng và mẫu thân còn nghi ngờ nó bị câm từ khi mới sinh,
Cô bé vẻ mặt đang lạnh băng, bỗng nhiên mở miệng cười nhẹ, không nhìn trăng nữa, lẩm bẩm:
“Mấy ngày nữa rời khỏi đây rồi, Trung Nguyên. Ta muốn tặng một lễ vật cuối cùng, cảm tạ Thần Châu đại địa đã ban cho ta sinh mệnh.”
Nói xong, cánh tay nhẹ đặt lên ngực, tạo thành một tư thế cảm tạ của người Ba Tư.
“Nhã Nhi, nếu con muốn kế thừa ngôi vị giáo chủ, tại sao vẫn còn muốn ở lại vùng Trung Nguyên này, hai ngày này ta thấy con phân phó không ít nhân mã ra ngoài, có phải con….?”
Thiếu phụ nhìn con mình, trong lòng run lên, con gái nàng mỗi khi âm
mưu làm gì đó, mới có thể lộ ra nụ cười như vậy, hiện giờ nó thống lĩnh
trăm ngàn võ lâm cao thủ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cô bé nghe vậy, thu lại nụ cười, vẻ mặt lại nghiêm lại, giọng vẫn như cũ mang theo thanh âm mềm mại của trẻ thơ:
“Con gái không còn cách nào khác. Hiện giờ cửa ải bị nghĩa quân
chiếm, trừ người Hán ra, người ngoại tộc đều qua lại rất khó, huống chi
chúng ta nhiều người như vậy, con chỉ sai bọn họ đi tìm hiểu tình hình
cửa ải, khi nào mới là cơ hội xuất quan thôi.”
Cô bé nói xong, ánh mắt lại hiện lên một tia u ám, hiển nhiên sự tình không đơn giản như vừa nói.
Ngoài thành Đại Đô, trong phủ nguyên soái. Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, đèn đuốc bình thường vốn được thắp sáng trưng đêm nay tối đi không ít,
nghe nói vì muốn tiếp đãi một vị khách thần bí. Nguyên soái đã phân phó
từ trước, những đại tướng các lộ vẫn hay tụ tập trong này đều đã rời
khỏi, chỉ còn chừa vài người tâm phúc để tiếp đãi khách.
Tới canh ba, vạn vật yên tĩnh, chỉ có trăng tròn tỏa sáng rực rỡ khắp nơi. Phủ nguyên soái đại môn mở rộng, lại không một ngọn nến, xung
quanh im ắng lạ thường. Bỗng nhiên hơn mười bóng đen xuất hiện, chân
không tiếng động nhẹ tiến vào. Một lát sau, cửa phủ nguyên soái toàn bộ
đóng lại, khóa kín. Cách đó không xa, trên ngọn cây có hai bóng người
đang đứng, một người áo xanh, một áo đen, ánh mắt sáng quắc nhìn vào
trong. Người áo đen vừa định nói gì, bỗng trông thấy một thân ảnh từ xa
đang phi thân tới.
Khinh công không tiếng động, mỗi bước hơn mười trượng, hô hấp cũng
không thể nghe thấy, thân hình như ảo ảnh, coi cửa phủ nguyên soái và
thị vệ như không là gì phi thân tiến vào, khiến hai người nín thở, không dám ra tiếng. Một lúc lâu sau, người áo đen mở miệng:
“Người này võ công thật lợi hại, không kém huynh. Chu Nguyên Chương
khi nào thì kiếm được cao thủ như thế, chúng ta lâu như vậy cũng chưa
từng phát hiện. Chu Nguyên Chương quả nhiên không đơn giản, khó trách
hôm nay tỏ ra thần bí như vậy.”
Thanh âm mềm mại mê hoặc, là một nữ tử.
“Cao thủ như vậy cũng có thể…Muội có chú ý đến nhóm người trước đều
là người quen không? Những thuộc hạ của Nhữ Dương Vương phủ trước kia
tấn công Võ Đang chúng ta nay lại đến phủ nguyên soái của nghĩa quân làm khách quý, cũng thật thú vị. Có lẽ cao thủ đi sau kia, cũng là người
quen..”
Giọng nam thanh nhã cất lên, là người áo xanh nói.
Nữ tử áo đen gật gật đầu, vẫn như cũ thấp giọng:
“Vậy chúng ta cũng rút thôi! Có người này chúng ta làm việc không
khỏi dễ sơ hở, dù sao bên trong có người của mình, Nhữ Dương Vương phủ
làm cái quỷ gì ngày mai chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
“Theo như muội nói, Chu Nguyên Chương cũng quá tự tin, làm sao có thể đoán thủ hạ của mình đều trung thành chứ? Đúng rồi, mấy ngày trước Thát tử đánh thắng mấy trận, ta phái thám tử tìm hiểu thì được biết, binh
quyền Thát tử đã thống nhất, vẫn như cũ được Nhữ Dương Vương phủ thống
lĩnh, còn nghe nói trong vương phủ đột nhiên nhiều ra một vị quận chúa,
sợ người này làm hỏng kế chia rẽ của chúng ta mất.”
Namtử áo xanh cầm tay nữ tử phi thân đi, vừa di chuyển vừa nói mà
giống như đang thong thả tản bộ, hiển nhiên võ công cực kỳ cao.
Nữ tử áo đen dĩ nhiên đã nhìn quen cảnh này, không tỏ ra chút kinh
ngạc, cho đến khi nghe đến hai tiếng “quận chúa”, nhíu mày, nghi hoặc
nói:
“Quận chúa? Không phải là người mà ta nhớ đến chứ?”
“Theo các phương diện mà nói, có lẽ là thế.”Namtử thản nhiên.
“Vậy người đi cuối cùng kia chẳng phải là….”
“Võ công như vậy, có thể là ai khác nữa.”
Trong phủ nguyên soái.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ phu nhân, haha! Giáo chủ đại nhân chưa
đến sao?” Chu Nguyên Chương mặt vẻ cung kính quỳ xuống, nhất nhất đều
tôn kính nói.
Triệu Mẫn vẫn bộ dạng xa hoa như trước đây không thay đổi, xinh đẹp
anh khí, minh châu tỏa sáng, so với thời thiếu nữ thanh xuân thì thêm
mấy phần hương vị thiếu phụ mềm mại quyến rũ, chỉ một vẻ mặt tựa tiếu
phi tiếu đã khiến người giữa sân thần sắc kinh ngạc, không ai nhìn ra
đáy mắt nàng đối với Chu Nguyên Chương xấu xí có bao nhiêu chán ghét.
“Việc hôm nay, tướng công ta không tiện tham dự. Ngươi cũng không cần xưng hô ta là giáo chủ phu nhân, hắn đã không còn là giáo chủ nữa.”
Triệu Mẫn tỏ ra thân thiết nâng Chu Nguyên Chương dậy, ngữ khí không
chút kiêu ngạo khí phách như mười năm trước, chỉ là cơ trí không thay
đổi.
“Đối với bọn thuộc hạ, làm giáo chủ của Minh giáo chỉ có Trương giáo
chủ, chúng huynh đệ cùng các chưởng kỳ sứ, Pháp Vương, hộ pháp đều cho
như vậy, các huynh đệ cũng vạn người một lòng chờ đợi giáo chủ trở về.
Hôm nay giáo chủ tại sao không đến? Hay còn vì mười năm trước thuộc hạ
chống đối mà tức giận?”
Chu Nguyên Chương vẫn khiêm cung như cũ khiến người ta nhìn không ra
một chút sai lầm, người không biết còn tưởng hắn trung thành đến vô
cùng.
Nếu đúng theo lời ngươi nói, vậy những người đứng đầu Minh giáo tại sao có thể vô cớ mà biến mất? Triệu Mẫn tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Chu Nguyên Chương một cái, ánh
mắt lại dấy lên một mảnh phong tình, khiến kẻ trước mắt đang dã tâm bừng bừng, tâm trí kiên định cũng có chút mê loạn, lúc này mới thấy thỏa mãn trong lòng, cảm giác như trở lại tình cảnh mười năm trước đảo loạn
giang hồ, uy phong không ai bì nổi, lúc này mới nói:
“Ngươi đã biết vậy, tướng công nhà ta làm sao có thể tức giận? Hiện
giờ các ngươi lập công lớn, hắn vui mừng còn không kịp nữa là. Lần này
hẹn gặp không phải chủ ý của hắn, mọi việc chúng ta có thể nói ở đây
sao? Ta đến là để hỏi ngươi, có muốn làm hoàng đế Trung Nguyên?”
Triệu Mẫn đầu tiên là cao giọng, nửa câu sau lại không để ai nghe thấy, nói nhỏ vào tai Chu Nguyên Chương.
“Giáo chủ phu nhân, mời vào trong.”
Làn hương thơm như lan khẽ phất qua tai Chu Nguyên Chương, khiến hắn
không khỏi có chút hẫng, nghe lời nàng nói xong, cả người toát mồ hôi
lạnh, Chu Nguyên Chương biến sắc, vội nghiêng người nhường đường, càng
thêm cung kính mời nàng đi vào.
Triệu Mẫn cười giòn mấy tiếng bước vào trong phòng, bảo bọn thủ hạ
chờ bình minh đến đón nàng. Sau khi vào trong, nàng nhìn sơ xung quanh
như tùy ý, rồi ngồi xuống ghế dưới trong sảnh. Chu Nguyên Chương vội
nghiêng người mời nàng ngồi ghế trên, đến khi Triệu Mẫn từ chối không
chịu mới ngồi xuống ghế bên cạnh, lệnh cho thuộc hạ dâng trà. Rót trà
xong, lại sai tất cả mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn bọn họ.
Hai người chỉ nhìn nhau đánh giá, không nói lời nào, cho đến khi Chu
Nguyên Chương bại dưới đôi mắt đẹp của Triệu Mẫn, mới có chút xấu hổ mở
miệng hỏi:
“Giáo chủ phu nhân, lời người nói vừa rồi có ý gì? Hay là Trương giáo chủ có gì sai bảo?”
Triệu Mẫn lúc này mới thu hổi ánh mắt mê ly, cầm chén trà trông như nhấp một ngụm, nhưng không hề uống một giọt.
“Ta đến đây không liên quan gì đến Trương giáo chủ, hắn là người Hán, ta là người Mông, hắn có thể ra tay vì người Hán, còn ta cũng vì tìm
kiếm một đường sống cho người tộc mình mà thôi. Ta đến đây là muốn hỏi
Chu tướng quân, à, hiện giờ là Chu nguyên soái một câu, hiện giờ Trung
Nguyên quần hùng cùng tồn tại, triều đình cũng sắp diệt vong, ngươi có
muốn tranh giành vùng Trung Nguyên?”
Biết không phải Trương Vô Kỵ tìm hắn tính sổ, Chu Nguyên Chương đầu
tiên là buông lỏng mình xuống, hắn biết quá rõ Trương Vô Kỵ, võ công
Trương Vô Kỵ khiến hắn đêm không ngủ say, ngày ngày lo lắng, hiện giờ
hắn tuy khác với lúc trước, một cái phất tay cũng sai được mấy chục vạn
quân, nhưng không có thủ hạ nào cao cường được bằng Trương Vô Kỵ, vì thế cho nên nhận được thư hẹn, hắn sợ hãi, kinh ngạc mà biết không cách nào trốn tránh.
Hiện giờ biết Trương Vô Kỵ không đến, mới nhẹ nhàng thở ra, cho dù
Triệu Mẫn nói câu sau khiến hắn động tâm, nhưng cũng thong thả đáp lại:
“Lời này của quận chúa tại hạ đảm đương không nổi. Hiện giờ quần hùng nổi lên bốn phía, Minh giáo ta thế mạnh hơn so với các cánh nghĩa quân
khác, tuy rằng do ta thống lĩnh binh tướng nhiều nhất, nhưng nếu đã đuổi người Mông Cổ khỏi Trung Nguyên, ngôi hoàng đế cũng do giáo chủ đảm
đương, không dối gạt quận chúa, Phạm giáo chủ (chỉ Phạm Dao) tuổi lớn không đức, các huynh đệ đã sớm quyết định chờ đánh xong thiên hạ, liền mời Trương giáo chủ trở về chủ trì đại cục.”
“Hắn cũng không có ý muốn làm hoàng đế, lại nói năm đó nguyên soái dùng kế ép hắn đi không phải vì hôm nay sao?”
Triệu Mẫn buông chén trà, cười khẽ hỏi.
“Thuộc hạ không dám, tuyệt đối không có suy nghĩ này.” Bị lời Triệu
Mẫn làm kinh hoảng, Chu Nguyên Chương suýt nữa không giữ được sắc mặt
bình tĩnh, nhịn không được đứng lên phủ nhận.
Triệu Mẫn vẫn giữ sắc mặt đó, không cười nữa, châm chọc:
“Nếu không phải ngày đó ta cũng có ý đồ, không muốn hắn đối đầu với
ta, thì chút mưu ma chước quỷ đó của ngươi có thể lừa được ta sao? Có
muốn ta đến nhắc cho hắn Tiểu Hàn Vương* giờ như thế nào hay không?
Ngươi có phải giấu hắn đến xương cốt cũng không tìm ra không? Mà ta lại
biết, ngày đó ngươi dìm chết hắn, sau đó…”
*Hàn Lâm Nhi, người bị Chu Nguyên Chương dìm sông chết để lừa Trương Vô Kỵ bỏ đi.
“Quận chúa rốt cuộc muốn gì? Hiện giờ trăm quận chỉ nhận thức một thống soái này là ta, cho dù hắn biết thì đã sao?”
Chu Nguyên Chương bị vạch trần bộ mặt thật, cũng không ngụy trang
nữa, tỏa ra khí phách kiêu hùng trải trăm trận chém giết trên chiến
trường, hung tợn trừng mắt Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt Chu Nguyên Chương, không
để tâm đến độ cao chênh lệch giữa hai người, tay vỗ vỗ vai hắn, hơi mỉm
cười nói:
“Ngươi không phải sợ, tuy rằng hắn không thể đoạt được binh quyền,
nhưng muốn lấy đầu ngươi thì dễ như trở bàn tay. Hôm nay ta đến cũng là
được hắn đồng ý, chỉ để tìm một sinh lộ cho tộc nhân của ta mà thôi.”
“Sinh lộ? Năm đó năm họ trong thiên hạ sao không ai cho bọn họ một
con đường sống? Hắn cũng họ Trương kia mà. Ngươi không cần đem danh của
hắn đến dọa ta, ta ở trong vạn quân liều chết chiến đấu, trải qua không
biết bao nhiêu huyết tinh, đã từ cái chết trở về không biết bao nhiêu
lần, Mông Cổ Thát tử hại ta nhà ta cửa nát, ta không giết sạch bọn chúng thì làm sao làm người không phụ với trời?” Chu Nguyên Chương đẩy tay
Triệu Mẫn đang tỏ vẻ thân thiết ra, thù hận nói.
Triệu Mẫn sắc mặt lạnh lùng cố nén tức giận, hiện giờ mình đang có việc cầu người, không thể không nhịn:
“Ngươi giết bọn giá áo túi cơm ở Đại Đô thì sao? Phụ vương, ca ca ta
có Trương Vô Kỵ ở đó, sẽ có đường sống, đại mạc ngoài quan ngoại chúng
ta còn có trăm vạn tộc nhân, có thể bắt đầu lại từ đầu, lấy năng lực của ta, luyện đại quân cũng không cần đến mấy năm, đến lúc đó vùng Trung
Nguyên có lẽ mới bình định xong, thiết kỵ Mông Cổ lại tiến vào, khi đó
máu chảy thành sông, dù ngươi giết những người đó cũng có năng lực nhổ
cỏ tận rễ không? Người Mông Cổ chúng ta mang dòng máu Thiên Khả Hãn,
ngàn người đang ở Mông Cổ cũng không chết, lúc đó binh tướng Đại Đô mới
giao chiến xong, ngươi lấy cái gì để chống cự kẻ khác tấn công?”
“Ngươi cho bản thân mình là ai? Ả gà mái, việc này là ngươi bày ra,
Trương giáo chủ là kẻ không biết nhìn người, có lẽ hắn đến giờ cũng nhìn không rõ bản chất của người.”
Coi khinh năng lực luyện binh của Triệu Mẫn, Chu Nguyên Chương cũng
biết lời Triệu Mẫn không sai, Mông Cổ không thể nào hoàn toàn tận diệt,
hơn nữa bây giờ đang thế giăng co cũng chỉ vì sợ bị kẻ khác nhân cơ hội. Hiện giờ Trần Hữu Lượng đã xưng đế, nếu không phải thuộc hạ bày mưu
tích trữ lực lượng tạm thời chưa xưng đế, có lẽ hắn cũng đã làm vua rồi.
“Phương Quốc Trân, Lưu Phúc Thông, Trương Sĩ Thành, Mao Quý, Bành
Oánh Ngọc, Trần Hữu Lượng.. bọn họ có ai kém hơn ngươi? Có bọn họ dã tâm của ngươi làm sao có thể thực hiện? Ngươi nên biết năm đó ta chỉ dùng
chút lực đã suýt nữa hủy diệt võ lâm, nếu không phải gặp tên oan gia
kia, ngươi cho là mình còn đường sống sao? Ta biết Mông Cổ đại thế đã
mất, chỉ là muốn tìm một sinh lộ cho tộc nhân mà thôi, sau này ta sẽ
cùng oan gia kia cùng quy ẩn. Làm một giao dịch, ngươi thả tộc nhân của
ta khỏi quan ải, ta giúp ngươi đưa bọn họ đi, diệt trừ hết nguy cơ, thế
nào?”
Triệu Mẫn nghiêm cẩn nhìn Chu Nguyên Chương, nén lửa giận trong lòng, ôn nhu hỏi.
Chu Nguyên Chương có chút động tâm, nhìn Triệu Mẫn như vậy, thân thể
mềm mại tràn ngập phong tình đứng phía trước, hai mắt xinh đẹp cố chấp
nhìn hắn, nghe giọng nàng lanh lảnh hờn dỗi nói oan gia gì đó, nghĩ đến
nàng là thê tử của kẻ từng cao cao tại thượng kia, hắn lại sinh ra một
cảm xúc mà chính hắn cũng e ngại. Không muốn bị nữ nhân khôn ngoan kia
nghi ngờ điều gì, hắn vội rũ mắt, lắc đầu:
“Dưới trướng ta có quân sư tài trí hơn người, hắn chỉ bằng mấy ngàn
người có thể khổ chiến mấy năm không bại với Phương Quốc Trân, lại sẵn
sàng ra sức giúp ta, liên tiếp lập chiến công, những kẻ đó sớm muộn cũng thua trong tay ta.”
“Ngươi cũng nói người đó từng là đầu lĩnh nghĩa quân, tài trí như vậy mà sẵn sàng góp sức cho ngươi, ngươi yên tâm sao? Lại nói tài trí của
hắn có thể cao hơn ta không? Hơn nữa ta cũng không muốn cái gì của
ngươi, chỉ duy nhất muốn cứu tộc nhân của ta thôi, làm xong việc ta vẫn
như cũ trở về làm thôn phụ của mình.”
Triệu Mẫn là người thông minh, thần sắc Chu Nguyên Chương biến hóa
cực nhỏ cũng đừng nghĩ thoát khỏi ánh mắt nàng, nàng lại là thiếu phụ
thành thục đã thành thân đã nhiều năm, một tia sáng trong mắt hắn làm
sao nàng không nhìn thấy, nhưng Chu Nguyên Chương thật sự rất xấu, nàng
miễn cưỡng nén chán ghét, ép thân mình dán sát cánh tay hắn cọ sát mấy
cái, giọng lại càng mềm mại, điệu bộ như làm nũng.
Chu Nguyên Chương nghe nàng nói, tâm ý lại càng chắc chắn, bản thân
hắn cực kỳ đa nghi, nghe Triệu Mẫn nói vậy liền không còn nghi ngờ thêm
gì nữa, quyết định về sau phải loại bỏ kẻ thủ hạ từng là độc bá nhất
phương này. Hắn nhìn Triệu Mẫn ăn nói khép nép, ôn nhu với mình, nhớ đến nàng mười năm trước cao ngạo, trong mắt chỉ có Trương Vô Kỵ, không thèm liếc mắt một cái nhìn hắn, giờ không phải vẫn cúi đầu trước hắn sao? Tự đắc thỏa mãn trong lòng, lời cự tuyệt lại khó nói:
“Thả bọn họ xuất quan có lẽ không được, binh tướng dưới quyền ta sẽ không đồng ý.”
“Ta cũng không nói thả toàn bộ, chỉ là muốn đem những tộc nhân có
huyết mạch Thiên Khả Hãn, họ hàng của mình về đại mạc thôi. Ta từ nhỏ
sinh ra ở Đại Đô, quay về đại mạc sống có lẽ không quen. Hiện giờ ngươi
đang thắng, ta đang bại, chỉ có thể cầu ngươi bảo toàn một chút cho
người nhà của mình thôi.”
Triệu Mẫn thấy Chu Nguyên Chương không lập tức cự tuyệt, nhớ đến ngày trước thầy dạy học từng nói qua, người Hán đều coi thường nữ nhân, mới
rồi nàng cường ngạnh mà Chu Nguyên Chương cự tuyệt không chút do dự, xem ra phải tỏ ra yếu thế mới được, vẻ mặt liền theo lời nói tự nhiên biến
thành oán hận, sầu bi, phảng phất thêm khó xử, hơi thở thơm tho cũng kề
sát phía trước hắn.
Chu Nguyên Chương nhìn Triệu Mẫn như vậy, chỉ cảm thấy tim đập nhanh
hơn, ngửi thấy hương thơm, cảm thấy toàn thân bốc lửa nóng khó nhịn, cảm giác khó có thể khắc chế. Hắn đã sớm thành gia, đương nhiên biết đó là
cảm giác gì, thầm cho rằng Triệu Mẫn giở thủ đoạn. Hắn sớm từng nghe nói nữ nhân này từng dùng Nhuyễn Cân Tán bắt được cả lục đại phái, đã sớm
cẩn thận đề phòng, vừa rồi trà cũng chỉ chuẩn bị một chén cho nàng, mình không uống chút nào, không ngờ.. Nhưng cảm giác này không đúng, giống
như là… ,chẳng lẽ nàng muốn… ,như vậy chẳng phải tiện nghi cho mình hay
sao? Việc này cũng khó có khả năng, Chu Nguyên Chương suy đi xét lại,
nhưng không gọi thuộc hạ vào, chỉ cười khổ nói:
“Quận chúa có việc gì thì cứ nói, cần gì phải dùng thủ đoạn? Chẳng lẽ quận chúa cho rằng để ta mạo phạm là có thể bắt ta theo ý? Chỉ sợ lúc
đó giáo chủ cũng không tha cho ngươi. Người Hán đúng là không thể so với Mông Cổ, nữ nhân đều có thể phóng đãng như vậy, người Hán cực kỳ chú
trọng danh tiết, thỉnh quận chúa ban giải dược.”
“Chu..nguyên…soái… Ngươi…”
Triệu Mẫn cũng hít phải làn hương thơm kia, mới nghĩ đến đó không
phải mùi hương liệu nàng dùng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình trúng ám toán,
vội nín hơi, vận nội lực chống cự. Nhưng nàng nội lực trước đây không
tinh thuần, võ công kém cỏi, sau khi gả cho Trương Vô Kỵ thì học được
Cửu Dương Thần Công, âm thầm tu luyện, nhưng môn võ công này không thích hợp với nữ tử, dù luyện cũng không thể đại thành, nàng mười năm vô sinh cũng bởi luyện võ công này, dương khí quá thịnh nên mới thế.
Nàng nội công không tinh thuần, Cửu Dương thần công lại không thành,
hiện giờ vận công chẳng những không hiệu quả, ngược lại nội lực càng
nhanh tiêu tán, lại nghe Chu Nguyên Chương nói mình giở thủ đoạn, trong
lòng tức giận, nhưng nàng lại nhìn thấy bản thân mình đang không chịu
khống chế tiến sát Chu Nguyên Chương, tay vuốt ve ngực hắn, lời trách
móc kia cất ra lại giống như tiếng rên rỉ, như là chính nàng đang mời
gọi.
“Nếu giáo chủ phu nhân đã yêu thương, thuộc hạ sao dám cự tuyệt, quận chúa yên tâm, thân nhân của ngươi sẽ được bình an xuất quan.”
Chu Nguyên Chương tưởng Triệu Mẫn hạ thuốc, lại thấy nàng không phản
đối, ngược lại tiến thêm một bước, đối mặt với sắc đẹp như vậy hắn đã
sớm tâm động, chỉ là e ngại Trương Vô Kỵ mà thôi. Hiện giờ quận chúa này lại đang cầu hắn, dĩ nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài, hơn nữa dược lực
khó nhịn, không thể tự khống chế, tức thời hắn ôm chầm lấy Triệu Mẫn,
cái miệng rộng trên gương mặt xấu xí hướng da thịt non mịn phấn hồng của nàng hôn lấy hôn để, tay cũng không kiên nhẫn mà xé rách hết quần áo
nàng.
Triệu Mẫn nhìn gương mặt xấu xí kia bổ vào mình, ghê tởm muốn phun,
nàng chỉ có một nam nhân là Trương Vô Kỵ, hắn là người tuấn mỹ thế nào,
Chu Nguyên Chương sao có thể so sánh. Lấy tính tình Triệu Mẫn mà nói,
hiện giờ vừa thấy chán ghét vừa hoảng sợ, nàng không ngờ Chu Nguyên
Chương lại dám hạ thủ đoạn với mình, muốn phản kháng lại vô lực, không
cách nào nhúc nhích mà càng thêm thanh tỉnh nhìn cơ thể mình hưởng ứng hùa đón nam nhân xấu xí kia, cởi bỏ quần áo hắn.
…………H bị cắt ha!…………
Nằm ngửa trên mặt đất, chân dài mềm mại xinh đẹp mở ra, đón nhận thân hình xấu xí cường tráng kia đè lên, áp lại, đối với nàng giống như đang chịu cực hình, giống như một con rối gỗ bị người khống chế, sỉ nhục,
thống khổ, chán ghét, dơ bẩn… Đủ loại cảm xúc vây quanh nàng, trên gương mặt kiều mị, nàng lại cười, lệ chảy xuống khỏi khóe mắt.
Cùng lúc đó, trăng đã hạ. Cô bé đã trở lại trong phòng, chưa ngủ, chỉ nhẩm tính canh giờ, gương mặt lạnh như băng nở ra một nụ cười, thanh âm trẻ thơ thì thầm:
“Thực muốn nhìn một chút xem ngày mai ngươi mở quà ra trông thế nào, đại lễ của mẫu thân ngươi sẽ sớm nhận được thôi.”
Bên trong phủ nguyên soái, Trương Vô Kỵ ngoài phòng nghe âm thanh
Triệu Mẫn và Chu Nguyên Chương giao triền, một lúc lâu vẫn nghe tiếng y
phục bị xé rách, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ, gầm nhỏ, là nam
nhân đều hiểu bên trong đang làm gì. Triệu Mẫn chỉ cần phản kháng một
tiếng thôi, hắn sẽ ngay lập tức vào cứu nàng ra, nhưng nàng lại vui
thích rên rỉ, nghe tiếng Chu Nguyên Chương nói, là Triệu Mẫn hạ dược
hắn, Trương Vô Kỵ cứng ngắc thân mình, trong tâm tưởng nổi lên sát khí.
Nhưng hắn nghĩ đến Triệu Mẫn là vì thân nhân, vì dân tộc mới như vậy, trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi, phi thân hướng Nhữ Dương Vương
phủ. Việc hôm nay, tuy hắn tha cho Triệu Mẫn, nhưng chỉ cần nghĩ đến
Triệu Mẫn giống như đang nằm dưới hắn lại đi hưởng ứng hùa đón Chu
Nguyên Chương, tâm liền hận ý khó buông, nghĩ nếu hắn thật sự ngoan
ngoãn ngồi chờ ở Đại Lý, chắc cũng đã bị nàng lừa, gian phu dâm phụ!
Trương Vô Kỵ nhớ ngày đó Triệu Mẫn đi rồi, hắn một mình giặt đồ nấu
cơm, còn hái thuốc chữa bệnh cho bà con xung quanh, mỗi ngày bận rộn
không thôi. Vợ chồng nhiều năm, hắn đối với thủ đoạn của Triệu Mẫn cũng
hiểu không ít, một ngày hắn tìm thấy ở góc cửa tín hiệu liên lạc Triệu
Mẫn hay dùng, hắn biết đây là thư tín bí mật, tưởng rằng Triệu Mẫn muốn
trở về nên liên lạc, cách thức cũng không sửa.
Hắn cảm động, chủ động lấy thư mở ra xem, cũng tò mò biến động vùng
Trung Nguyên ra sao, nên mới đọc, không ngờ trong thư lại viết, đã đem
nhân mã tổng giáo Minh giáo Ba Tư dẫn đến nơi Tiểu Chiêu ẩn cư, nhưng
không biết vì sao tổng giáo chưa giết người, còn xin chỉ thị của Triệu
Mẫn, bước tiếp theo sẽ làm gì.
Hắn đọc xong, vừa sợ vừa giận, đang muốn tìm Triệu Mẫn hỏi rõ ràng,
nhưng rồi lại nghĩ đến quan hệ với Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu hiện giờ không sao, lấy tính tình Triệu Mẫn chắc chắn là nhận thẳng, sau đó lại đùa
đùa giỡn giỡn rồi xong, hơn nữa hiện giờ Đại Đô quả thật nguy cấp, hắn
và Triệu Mẫn nhiều năm sống cùng, cảm tình dĩ nhiên là có, không nỡ để
nàng khó xử, nhất thời do dự, định chỉ ở một nơi nào đó bí mật bảo hộ
nàng, chờ nàng qua cửa ải khó khăn trước mắt, rồi nhân lúc nàng cao hứng mà đi cứu Tiểu Chiêu, đón nàng trở về, thật không ngờ lại nhìn đến tình cảnh hiện tại.
Bên trong Nhữ Dương Vương phủ một thân ảnh bay ra, hướng ngoài thành
chạy, trong mắt toàn màu đỏ, ngập tràn tức giận cùng đau xót, đến rừng
cây ngoài thành mới ngừng lại, vô lực thì thào lẩm bẩm:
“Ta đã cho nàng cơ hội, nàng lại đáp lại như vậy, nàng muốn cứu tộc
nhân mình, cách gì không dùng lại dùng thủ đoạn này, nàng thật là người
vô liêm sỉ vậy sao?”
“Nàng từng từ bỏ vinh hoa phú quý, thân phận quận chúa thiên kim để
đi theo tiểu tử như ta, đến bây giờ, dù nàng là vì tộc nhân cũng được,
vì quyền thế cũng vậy, sau này ta không nợ gì nàng nữa. A Ly có Tống sư
ca chăm sóc, ta không cần lo lắng, kiếp này ta có lỗi nhất cũng chỉ có
Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu…Tiểu Chiêu!!..”
Sắc trời đã ngả sang mờ nhạt, Triệu Mẫn sắc mặt âm trầm, mắt sưng đỏ, đỏ ửng mặt, bước chân hư nhuyễn lảo đảo được thuộc hạ đưa trở về thành
Đại Đô. Nàng không để ý đến cha anh lo lắng, lạnh lùng nhận lấy một bức
thư nói là gửi cho mình, sai tỳ nữ nấu nước tắm rửa, mặt lạnh băng trở
lại phòng ngủ. Đóng chặt cửa phòng lại, nàng mới mở thư ra xem:
“Đa tạ quận chúa mấy năm qua chiếu cố, chúng ta sắp trở về Ba Tư, nghe nói quận chúa thích hương liệu Trung Nguyên, đã đặc biệt chuẩn bị
sẵn một phần đưa đến. Hãy nhớ hương liệu này phối hợp với hương trà sẽ
có công dụng tạo ra vui thú chốn khuê phòng, công dụng khác là có tác
dụng tán công, nam tử ngửi thấy mãnh lực tràn đầy, nữ tử ngửi thấy sức
lực tiêu tan, giống như người thường.”
“Tiểu Chiêu, ngươi cũng dám hãm hại ta!!!”
Triệu Mẫn xé nát bức thư, tức giận mắng. Bị Chu Nguyên Chương giày
xéo đến hơn nửa đêm, nàng hiện giờ không còn chút sức lực nào, sớm đã
mệt mỏi không chịu nổi. Nàng chưa bao giờ chịu loại ủy khuất thế này,
vừa tức vừa mệt, tiến đến bên cạnh bàn giấy, không ngờ vừa bước đến, đặt trên bàn là một phong hưu thư.
Trong phòng truyền ra từng đợt tiếng nữ nhân khóc nức nở. Cho đến khi tiếng khóc nhỏ xuống ngừng lại, cửa phòng vẫn không mở ra, nô bộc,
thuộc hạ đều cẩn thận đứng ngoài. Thẳng đến ba ngày sau, Triệu Mẫn dung
trang chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh mang theo bốn tên thuộc hạ, giữa ban
ngày ra khỏi Đại Đô, đến thẳng phủ nguyên soái lấy cớ nương nhờ họ hàng
vào ở bên trong.
“Công tử, có lẽ là số trời đã định, Tiểu Chiêu chưa bao giờ oán
người, chỉ là đáng thương cho Nhã Nhi, tuổi còn nhỏ đã vì ta và mẫu thân mà phải nhận lấy vận mệnh, đứa bé này…”
Tiểu Chiêu thấp giọng nói. Mấy khắc trước, người nàng lúc nào cũng
mong nhớ đột nhiên xuất hiện trước mắt, hết thảy tựa như giấc mơ, gặp gỡ vui mừng đến khóc lớn, hắn nói sẽ không rời khỏi nàng nữa, hắn nghe nói mình có một cô con gái xong cực kỳ vui mừng, nghe nói đến vận mệnh con
gái phải nhận lại đau lòng.
Trương Vô Kỵ chưa từng đoán được đứa con mà hắn chờ đợi đã sinh ra
được chín năm, hắn vui mừng, hối hận… đủ loại cảm xúc khiến hắn không
biết làm gì. Nghe nói đến con gái mình cả đời sẽ không bao giờ được lập
gia đình, sinh con, tim hắn chưa bao giờ đau như vậy, tựa như cảm xúc
khi cha mẹ mất đi, hắn muốn giết hết cả Thiếu Lâm, Không Động với mấy
phái khác.
“Nàng yên tâm, ta quyết không để cho bọn họ đem Nhã Nhi đi, ta sẽ đưa nàng và Nhã Nhi rời khỏi đây.”
“Không cần, hiện giờ khác với khi còn ở Linh Xà đảo, khi đó chỉ có
Tam sứ, bây giờ mười hai Bảo Thụ Vương đều ở đây, còn có gần một ngàn
thuộc hạ, không dễ tùy tiện mà đi. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, chỉ cần có chàng, chúng ta nhất định có thể nghĩ ta cách.” Tiểu Chiêu buồn vui
lẫn lộn nói.
……………..
Không lâu sau, hơn ngàn người của Nhữ Dương Vương phủ ở Đại Đô biến
mất vô tung. Sau đó Chu Nguyên Chương bắt đầu thôn tính ra bốn phía,
trước diệt Phương Quốc Trân, lại diệt Mao Quý, đoạt binh quyền, thẳng
đánh Trần Hữu Lượng, nhất thời chiến tranh nổ ra tứ phía. Mà bên trong
không ai chú ý, Chu Nguyên Chương có thêm một người thiếp xinh đẹp, hơn
năm sau lại thêm một con trai. Không lâu sau, hai vạn kỵ binh cùng hoang đế, hoàng hậu, hậu duệ quý tộc Mông Cổ mang theo ngọc tỷ biến mất khỏi
thành Đại Đô, nghe nói mấy ngày sau Chu Nguyên Chương về đến hậu trạch
còn nổi giận.
Không quá mấy năm, Trần Hữu Lượng bị diệt, những kẻ còn lại hoặc hàng hoặc chết, vùng Trung Nguyên chính thức thống nhất, Chu Nguyên Chương
đăng cơ lên ngôi hoàng đế, quốc hiệu là Minh. Hắn không quên thê tử từ
thuở nghèo hèn, lập Tức thị làm hậu, lập Trần Châu Tôn thị làm quý phi,
còn có một người gọi là Triệu thị lai lịch không rõ làm quý phi, không
lâu sau, Chu Nguyên Chương bắt đầu lập ra Ám hán, Cẩm Y Vệ, giết hại
công thần lương tướng.
Trừ Thường Ngộ Xuân chết bệnh sớm, những người còn lại cùng hắn chinh phạt thiên hạ đều không được chết già. Sau khi già đi, lập thái tử Chu
Tiêu, lập hoàng thái tôn, phân phong cho các hoàng tử khác, ban thưởng
hoàng tử thứ hai mươi mốt Chu Khuông đất phong ở biên quan cạnh vùng đại mạc, không có chiếu gọi thì không được vào kinh. Khi Chu Nguyên Chương
bệnh nặng, ra mật chỉ ban chết cho Triệu quý phi, sau khi chết, đồng
táng cùng các phi tử. Chu Nguyên Chương đến hết đời cũng không tìm được
ngọc tỷ thật sự, đành phải làm giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...