Nó giống như hiện tại anh đang có một khẩu súng được sử dụng để bảo vệ người thân và bạn bè khi cần thiết, nhưng tuyệt đối không nên cho họ xem súng, càng không nên đem súng giao cho họ..
Kết quả có thể là hại người hại mình.
Hứa Đình Sinh không chỉ giữ một khẩu súng, nó còn đáng sợ hơn cả một quả bom nguyên tử.
Sau giờ đọc sách buổi sáng, Hoàng Á Minh rời đi cùng bạn gái Đàm Thanh Linh.
Hai người đang trong giai đoạn hẹn hò nên rất mặn nồng.
Tất nhiên, Hứa Đình Sinh biết rằng cuối cùng họ đã không đến được với nhau.
Đàm Thanh Linh đã nhanh chóng bỏ rơi Hoàng Á Minh sau khi ra miền bắc học đại học, nhưng Hoàng Á Minh đối với tình cũ khó quên, vì vậy cậu đã đau khổ và suy sút trong một thời gian dài.
Thậm chí rất nhiều năm về sau, khi Hoàng Á Minh uống say vẫn kêu tên Đàm Thanh Linh, nói Đàm Thanh Linh là người mà cậu yêu nhất..
A..
A..
A..
Anh rất nhớ cô.
Nhưng Hứa Đình Sinh không có ý định phá hoại hay thuyết phục bất cứ điều gì.
Ngay cả khi mọi thứ phát triển như họ đã làm ở kiếp trước, vậy thì sao? Không phải chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi yêu, buồn và suy sụp thôi sao? Thật sự tốt đẹp vì đúng như diễn biến.
Sau nhiều năm, khi trái tim anh trở nên tê liệt và không còn đau nhói, anh sẽ thấy rằng nỗi đau thực sự đáng để ghi nhớ.
Phó Thành là một học sinh tại trường và đến đây sau khi mới ăn xong.
Cho nên Hứa Đình Sinh đi ăn một mình.
Khuôn viên mới của trường trung học Lệ Bắc đang được xây dựng và sắp đưa vào sử dụng.
Con đường từ tòa nhà giảng dạy đến nhà ăn vẫn chưa được đổ bê tông, nên đi ở trên mặt sàn có chút rung động.
Hứa Đình Sinh một đường đi thẳng và càng ngày càng nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía anh.
"Giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 nói chính là cậu ta."
"Nói cái gì?"
"Cậu ấy nói trong văn phòng giáo viên rằng cậu ấy thi đứng thứ 20 trong kỳ thi gữa.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 đã nói với cả lớp sáng nay, nói rằng một số người không coi các lớp chính của chúng ta vào mắt.
Đừng bị người ta xem thường."
"Wow, thật ngầu..
cậu ta là ai? Lớp nào?"
"Hứa Đình Sinh lớp 10, bình thường trong lớp cũng chỉ xếp hạng 20, 30, đứng 140 toàn khối, không hiểu lấy đâu ra khẩu khí lớn như thế."
"Dân khoa văn, tớ đều không biết ai cả."
"Thế giới thật rộng lớn, em muốn đi xem."
"Thì ra là cậu ta.
Người này thật biết cách chơi."
Hứa Đình Sinh không ngờ rằng phát súng đầu tiên của mình sau khi trọng sinh lại được nổ một cách tình cờ như vậy.
Trên thực tế, khi đó anh chính là bị thầy Chu làm cho cảm động.
Qua nhiều năm anh vẫn không hiểu thẳng đến khi mình trở thành giáo viên.
Kiếp trước, Hứa Đình Sinh luôn thích nhắc đến giày vải và ấm đun nước điện của thầy Chu khi anh là giáo viên chủ nhiệm của trường.
Anh biết anh không thể làm điều đó.
Thầy Chu nói "tất cả đều dựa trên nghĩa khí", vì vậy Hứa Đình Sinh muốn mang đến cho thầy Chu một chút an ủi và muốn tạo điều kiện cho thầy Chu cạnh tranh với người ta.
Về phần cô giáo Trương, Trương Tú vân, chủ nhiệm lớp 7, Hứa Đình Sinh biết rằng cô là một người mạnh mẽ và không hòa đồng với nhiều giáo viên, nhưng cô không phải là người xấu.
Sau khi văn học toàn diện của Hứa đình Sinh đột nhiên nổi tiếng ở kiếp trước, cô đã từng đứng trước cửa lớp chờ anh và mời anh đến lớp 7 để trao đổi phương pháp học tập toàn diện với mọi người.
Đây là một người trừ bỏ quá mạnh mẽ thì không có hại gì ai, một lòng vì học sinh.
Lý do tại sao cô ấy ghi lại những gì Hứa Đình đã nói ở lớp 7 trong buổi đọc sách của anh chủ yếu là để khuyến khích các học sinh trong lớp học tập chăm chỉ hơn.
Nhưng bất kể chuyện như thế nào, cô đều khiến Hứa Đình Sinh lúc nào cũng trong trạng thái tức nước vỡ bờ.
Hứa Đình Sinh nghĩ, cảm thấy rằng núi Lương Sơn này cũng không tính là cao hay nham hiểm.
Vì nếu chính mình bị đẩy ra, không cần phải rút lại.
Trong nhà ăn vừa quen thuộc vừa xa lạ, gọi một phần bánh phở, vờ làm nũng để cô người bếp thương tình cho thêm nửa bát nước sốt, rồi tìm một chỗ trống để ngồi.
Một bạn học nhìn có chút quen thuộc (dầu vậy cũng không nhớ rõ) đến chào hỏi: "Đình Sinh, có phải cậu nói muốn thi cuối năm đứng thứ 20 không?"
"Đúng vậy."
"Sao cậu ngốc vậy.
Nếu cậu có mục tiêu không phải là không tốt, nhưng lỡ thi không được.."
"Chắc chắn sẽ đạt được."
Có nhiều người đặt câu hỏi nên Hứa Đình Sinh trực tiếp kéo Hoàng Á Minh cùng Phó Thành vào theo, kêu bọn họ nói giúp, ít nhất là trong top 50.
Đây thực sự là một cái hố.
Kết quả hiện tại của họ còn tệ hơn cả Hứa Đình Sinh.
Diêu Tịnh ngồi xuống đối diện với Hứa Đình Sinh, tay bưng hai bát cháo thịt nạc, mặc áo sơ mi ca rô đỏ và đen, quần jean bó sát để lộ mắt cá chân trắng nõn, tay áo được xắn lên, mái tóc ngắn của cô thỉnh thoảng hay xòa xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...