Ông Hứa do dự một lúc, nói với Vương Tiến Phương: "Tiến Phương, con thấy những lời Đình Sinh vừa nói thế nào?"
Vương Tiến Phương vò đầu cười cười: "Cháu cũng không biết nữa, vì thấy tất cả mọi người đều bán nên cháu cũng muốn bán theo."
Trong lòng Hứa Đình Sinh có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Vậy cậu trở về suy nghĩ thật kỹ đi, đừng vội vàng quyết định, tớ cảm thấy tình huống này có khả năng xảy ra lắm đấy."
Vương Tiến Phương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ông Hứa cũng không nói gì.
Sau khi Vương Tiến Phương đi, bà Hứa và Dịch Thu ăn cơm xong rồi xem TV, trên bàn ăn chỉ còn lại hai cha con, ông Hứa do dự một lúc, rót cho Hứa Đình Sinh nửa ly rượu gạo.
Hứa Đình Sinh cầm ly rượu lên chạm cốc với bố, hỏi: "Bố, bố thấy Tiến Phương sẽ quyết định như thế nào?"
Ông Hứa bật cười: "Tiến Phương không giống con, thật ra suy nghĩ của cậu ta khá giống với quan niệm của những người thuộc thế hệ của bố, mạo hiểm thử một lần rồi thì khó có dũng khí để chấp nhận rủi ro nữa, việc tham gia quân ngũ dù nói như thế nào cũng an toàn hơn so với lời nói của con."
Hứa Đình Sinh nghe hiểu ông Hứa đang nói gì, mặt ngoài bố đang nói đến Vương Tiến Phương, làm sao không phải nhắc nhở mình?
Hứa Đình Sinh vừa cười vừa nói: "Bố à, con cảm thấy thật ra ba vẫn còn trẻ lắm, nói thế nào nhỉ, đúng là...!Rất có tương lai."
"Rất có tương lai cái đầu con ấy." Tiếng cười của ông Hứa bao giờ cũng sảng khoái, đó là dấu ấn của một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
Lúc này, ông Hứa cười: "Bây giờ bố chỉ cần hai anh em con khỏe mạnh, học cho giỏi là được.
Về sau, cái nhà này phải nhờ vào con rồi...!Bản thân ba, không còn hy vọng gì nữa." Nói đến nửa đoạn sau, vẻ tươi cười trên mặt ông Hứa đã không còn, thay vào đó là sự bất đắc dĩ và mất mát.
Hứa Đình Sinh thấy vậy, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nhưng bố không cam lòng, một người mười tám tuổi đã dám đứng ra xây dựng và kinh doanh một nhà máy, con không tin bố sẽ sống như vậy cả đời."
Ông Hứa im lặng không nói.
Hứa Đình Sinh tiếp tục nói: "Bố, con cũng không cam lòng, con thích ba của trước kia, ăn thịt thái to, uống rượu bằng bát, giọng cười cũng lớn, mẹ nói bố lúc tuổi trẻ rất khí phách, vung tay một cái là mời hết nữ công nhân của ba xưởng gần đó đi xem phim, còn cố ý đưa cho mẹ vé xem phim ngồi gần ba nhất...!Khi đó ba phong lưu phóng khoáng biết bao nhiêu."
"Con dùng từ kiểu gì vậy, thế này thì làm sao đi thi đại học, cái đó mà gọi là phong lưu à? Phải gọi là...!kỹ thuật! Nếu không phải vì theo đuổi mẹ con, lại sợ quá trực tiếp sẽ làm đôi bên thấy ngại, con cho rằng bố rộng rãi đến mức mời nhiều người đi xem phim thế hả!" Hứa Đình Sinh bị ông Hứa đánh cho một cái như ý nguyện, đương nhiên ông Hứa chỉ vỗ nhẹ vào đầu anh.
"Vâng vâng, kỹ thuật thì kỹ thuật...!Dù sao hai năm qua con luôn nghĩ rằng, bố không thể cứ sống ở vùng quê này mãi, chỉ cần có cơ hội, có tiền vốn, là bố có thể làm lại từ đầu."
Hiển nhiên ông Hứa có chút dao động, ông trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Sao dễ vậy được, nhà mình bây giờ chỉ có chút tiền, bố muốn để dành cho hai anh em con đi học, chút tiền đó không đủ để bố mở nhà máy, cho dù đủ thì bố cũng không thể mạo hiểm vậy được."
Hứa Đình Sinh vội vàng hỏi: "Bố có thể nói cho con biết bây giờ nhà chúng ta có bao nhiêu tiền không ạ?"
Ông Hứa nghi nghờ nhìn Hứa Đình Sinh, nói: "Hơn ba vạn một chút, con hỏi làm cái gì?"
Ba vạn ở năm 2003, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, Hứa Đình Sinh suy tư một lúc, mở miệng nói: "Bố không nên cứ đặt suy nghĩ vào việc mở nhà máy mãi, ba vạn không đủ mở nhà máy nhưng có thể làm rất nhiều việc làm ăn khác mà.
Cụ thể làm cái gì, làm như thế nào, chờ con thi đại học xong thì hai cha con chúng ta lại trao đổi.
Tóm lại, con hi vọng bố hãy lấy lại lòng tin và tinh thần hăng hái của trước kia đã."
Ông Hứa suy nghĩ, mỉm cười gật đầu nói: "Vậy thì chờ con tốt nghiệp."
Nghe ông Hứa nói vậy, tâm trạng của Hứa Đình Sinh trở nên rất tốt, cầm ly rượu lên chạm cốc với bố, uống hết một hơi: "Ly rượu này con kính bố, chúc bố...!thành công trở lại, nhiệt huyết xông xáo."
Ông Hứa sang sảng cười to, thoải mái nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
......
Hứa Đình Sinh không biết lần nói chuyện này có vực dậy được tinh thần của bố không, càng không biết bố có hạ quyết tâm hay không.
Suy nghĩ của anh rất đơn giản, nếu bố mình còn có dũng khí, quyết định làm lại từ đầu, như vậy mình sẽ nghĩ cách giúp bố, yên tâm làm quân sư và con nhà giàu cũng không tệ.
Tục ngữ nói, "Hiểu con không ai bằng cha", thật ra con trai sao lại không hiểu rõ bố mình.
Hứa Đình Sinh biết năng lực của bố rất mạnh, chí ít mạnh hơn so với mình ở kiếp trước, chỉ là thiếu lòng can đảm mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...