Hứa Đình Sinh nhìn cô gái mà mình đã thích hơn hai năm ở kiếp trước và đã bắt đầu hẹn hò được một tháng.
Diêu Tịnh thực sự là một cô gái rất soái khí cùng với khuôn mặt thanh tú.
Nếu là tomboy, cô ấy chắc chắn sẽ là một T nổi tiếng, nhưng điều này vẫn chưa phổ biến.
Đời này, bọn họ được định sẵn không có duyên.
Hứa Đình Sinh nhìn Diêu Tịnh cảm thấy hơi kỳ lạ, đành mỉm cười ngượng nghịu.
Anh đã quên rằng trong hai năm qua, anh đã đem tình cảm của mình chứng minh rõ ràng đến mức Diêu Tịnh sắp gật đầu và nói "Em nguyện ý".
Làm sao cô có thể biết rằng anh đột nhiên "thay đổi".
"Ăn cháo." Diêu Tịnh đẩy một bát cháo thịt nạc qua và nói.
Mặc dù cô ấy soái khí, nhưng thân hình vẫn rất mảnh mai.
Ban đầu cô ấy đã mua bát cháo này cho Hứa Đình Sinh.
"No rồi." Hứa Đình Sinh lắc lắc đầu.
"Vậy thì vứt đi." Diêu Tịnh dứt khoát hất tay, tựa như anh em mà vỗ vai Hứa Đình Sinh, thấp giọng nói: "Em biết tại sao cậu lại nói thế.
Anh muốn ép em học chăm chỉ, phải không?"
"Hả?" Hứa Đình Sinh nói.
"Lần trước em đã nói rằng anh lười biếng không chịu học nên sẽ không thay đổi được thành tích..
quả thực là không có ác ý.
Nhưng anh đã cố tình làm chính mình không có đường lui, bắt buộc anh phải học tập chăm chỉ..
Em thật sự không ngờ, nhưng cảm thấy thật tốt, rất bội phục anh."
Sau khi nói xong, thấy Hứa Đình Sinh không trả lời, Diêu Tịnh cũng không có ý tiếp tục.
Cô cúi đầu xuống ăn cháo, hiếm khi lại đỏ mặt, tỏ ra nữ tính và ngại ngùng.
Thỉnh thoảng, cô ngước lên nhìn Hứa Đình Sinh rồi hoảng loạn cúi đầu.
Hứa Đình Sinh có loại dự cảm không tốt.
Sau khi Diêu Tịnh ăn cháo xong, cô đứng dậy, ngập ngừng một lúc rồi như hờn dỗi mà dậm chân: "Ừm cái kia..
Em đồng ý với anh, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chúng ta..
chúng ta sữ ở bên nhau.
Thế giới thật rộng lớn, em sẽ đi cùng anh để xem nó."
Thế giới rất rộng lớn, em sẽ đi cùng anh để xem..
Hứa Đình Sinh gần như muốn úp mặt vào bát.
Ở kiếp trước, rõ ràng là ở bữa tiệc tốt nghiệp sau kỳ thi tuyển sinh đại học khi anh say xỉn khóc lóc chơi xấu thú nhận thì Diêu Tịnh mới đồng ý!
Tại sao lại xảy ra sớm như vậy?
"Không phải là chờ sau khi tốt nghiệp mới đồng ý sao?" Hứa Đình Sinh buột miệng thốt ra.
"Không phải anh nói sao, bây giờ em đồng ý thì anh mới có thể càng chuyên chú học tập, cũng càng có động lực nha."
Diêu Tịnh đỏ mặt cắn môi ủy khuất trừng Hứa Đình Sinh một cái rồi chạy đi.
Hứa Đình Sinh có chút ghê tởm chính mình "khi đó".
"
Còn có, anh nên làm sao bây giờ?"
Hứa Đình Sinh bị Hoàng Á Minh và Phó Thành giữ lại lúc anh đang trên đường trở về phòng học khi vừa ăn xong bữa sáng.
Vẫn còn một khoảng thời gian ngắn trước tiết học đầu tiên, hai người liền lôi Hứa Đình Sinh đến khu phía dưới khán đài sân thể dục.
"Cậu thật sự nói hai chúng tớ như vậy sao? Top 50?" Phó Thành nói.
"Đúng! Tớ top 20, các cậu top 50..
Có phải cảm thấy tớ không cho các cậu mặt mũi phải không?" Hứa Đình Sinh cười nói.
Rất nhiều người đều có bạn tốt thời cấp 3, nhưng vì thời gian và khoảng cách nên khó tránh khỏi phai nhạt dần.
Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành, tình bạn của ba người vẫn gắn bó hơn 10 năm, luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc này, Hứa Đình Sinh hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ hai người bọn họ.
Kiếp trước, Hoàng Á Minh cùng Phó Thành đều cố gắng khôi phục thành tích trong một năm, cuối cùng kết quả cũng không được như mong đợi.
Hứa Đình Sinh không muốn tình huống này lại xảy ra lần nữa.
"Một mình cậu chết thì tốt rồi, ai ngờ còn kéo thêm bọn tớ".
Hai người nhảy dựng lên, đè ở trên người Hứa Đình Sinh.
"Anh em tốt thì phải cùng nhau lên núi Lương Sơn chứ!" Hứa Đình Sinh cười, sau đó đột nhiên đổi thành một biểu cảm nghiêm túc, chân thành nói: "Chúng ta hãy thử nỗ lực xem sao, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu chạy đua, tớ có lợi thế ở môn văn, tớ giúp các cậu, toán thì các cậu giúp tớ còn tiếng anh thì ôn cùng nhau thử xem."
"Nghiêm túc hả?"
"Nghiêm túc! Tớ cảm thấy nếu không cố gắng một lần thì về sau sẽ hối hận."
Hai người trầm mặc một lúc lâu.
"Tốt! Chúng ta sẽ cố gắng."
Nói xong hai người vẫn như cũ kéo Hứa Đình Sinh hướng phía dưới khán đài đi.
"Không phải các cậu đã đồng ý rồi sao? Mau đi về phòng học." Hứa Đình Sinh nỗ lực phản kháng, cả ba người liền giằng co ầm ĩ.
"Trước tiên hút điếu thuốc cái đã."
"..."
Hứa Đình Sinh không ngờ rằng anh sẽ gặp Ngô Nguyệt Vi sớm như vậy.
Hoàng Á Minh đêm qua có nói rằng cô thường đi chơi với một nhóm học sinh cá biệt.
Hứa Đình Sinh cũng không để trong lòng.
Anh biết Ngô Nguyệt Vi về sau mọi thứ sẽ đều tốt đẹp.
Hai người ở trong cùng một khuôn viên trường, gặp nhau chỉ là điều sớm hay muộn, Hứa Đình Sinh cũng không bận tâm lắm, nhiều nhất chỉ là nhận được một chút ánh mắt u oán thôi.
Nhưng Hứa Đình Sinh không ngờ rằng mọi thứ sẽ diễn ra nhanh đến thế, càng không nghĩ tới ở thời điểm này, dưới tình huống như vậy nhìn thấy Ngô Nguyệt Vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...