Trọng Sinh Chi Yêu Hoàng Vi Phu


Thời Cảnh rót linh lực vào trong phi kiếm, sau đó nhanh chóng bắn về phía mấy đạo băng trì ấy, chúng vừa vặn đụng vào cùng nhau, hai cổ linh lực ở trên không trung va chạm vài cái, băng nhận không chịu nổi lực lượng của phi kiếm, sau khi bị phi kiếm chém làm hai đoạn, liền nhanh chóng rơi xuống dưới, Thời Cảnh cũng không vội thu hồi phi kiếm, ống tay áo vung lên, đánh ra một cổ linh lực vào trong phi kiếm, phi kiếm tức khắc bắn tới nơi phát động ra vài đạo băng trì ấy.

“Chi chi! ” trong đám sương trắng đột nhiên vang lên vài tiếng chuột kêu cực kỳ chói tai, ngay sau đó sương mù dày đặc liền bắt đầu chậm rãi tiêu tán, phi kiếm cũng đã về tới trong tay Thời Cảnh.

Ánh mắt lạnh lùng của Thời Cảnh nhìn chằm chằm vào người nam tử mặc một bộ trường bào màu cam đang từ từ bước ra khỏi đám sương trắng mông lung, nam tử ước chừng 30 tuổi, trên mặt có một vết sẹo rất sâu, dáng người cường tráng, mặt lộ vẻ hung ác.

Đại hán còn ôm theo hai con chuột màu lam, một con đang được đắp dược thảo, da lông của nó đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, một con khác vẫn còn khỏe mạnh, mắt nhỏ của chúng hung hăng nhìn chằm chằm vào Thời Cảnh.

“Các hạ là muốn đánh lén ta sao?” Thời Cảnh lạnh giọng hỏi.

“Hừ, đánh lén ngươi thì thế nào? Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai mà cũng dám làm chuột băng sương mù của ta bị thương, muốn tìm chết sao?” thịt thừa trên mặt đại hán run lên, trong miệng hung tợn nói.

Thời Cảnh nghe đại hán nói như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, hắn hừ lạnh một tiếng: “Không biết là ai tìm chết.


Minh Viêm từ bả vai Thời Cảnh nhảy lên nhánh cây bên cạnh, lười biếng nằm bò ra tại đó, làm ra một bộ chờ xem kịch vui, Thời Cảnh thấy thế khóe mắt co giật, con tiểu thú đáng chết này muốn xem diễn mà không cần mua vé sao?
“Ngươi mà còn nhìn ta như vậy, ngươi nhất định sẽ phải chết, chú ý phía sau lưng!” Đột nhiên trong thức hải của Thời Cảnh vang lên thanh âm lạnh lùng của Minh Viêm.

Thời Cảnh liếc mắt về phía Minh Viêm, lực chú ý của mình đều đặt ở trên người địch nhân, sao có thể không phát hiện ra động tác nhỏ của con chuột tinh ấy được chứ!.

“Tiểu tử, chịu chết đi!” Đại hán ỷ vào chính mình có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba, cho rằng có thể áp đảo Thời Cảnh, cho nên trực tiếp hô to một tiếng, tế ra pháp khí hình viên gạch lớn màu vàng đánh về phía thời Cảnh.


Trong mắt Thời Cảnh vẫn lạnh lùng như cũ, tay phải nhẹ nâng, trong ống tay áo lả tả bắn ra mười phi đao hướng pháp khí của đối phương đánh tới.

“Đinh đinh đang đang” pháp khí của cả hai đều là cao giai cực phẩm, cho nên uy lực tương đương nhau, Thời Cảnh ở không trung đánh ra cái pháp ấn hướng phi đao bắn qua đi, chỉ thấy phi đao phát ra tiếng vù vù sau đó nhanh chóng xác nhập lại tạo thành một thanh đoản kiếm, thanh kiếm ấy điên cuồng đánh về phía viên gạch của gã đại hán kia.

Đại hán lộ ra một mạt ngưng trọng, hắn vốn tưởng rằng chuyện thu thập tên tiểu tử Luyện Khí Kỳ tầng mười hai này là một chuyện rất đơn giản, không nghĩ tới tiểu tử này chẳng những làm một con linh thú của hắn bị thương, ngay cả pháp khí cao giai cực phẩm của hắn đều không làm gì được mấy cái phi đao kia, làm ý muốn giết chết Thời Cảnh để đoạt bảo càng thêm kiên định hơn.

Tay trái của đại hán thu vào bên trong vạt áo, âm thầm vẽ mấy cái pháp quyết.

Hiển nhiên Thời Cảnh cũng chú ý tới động tác nhỏ ấy của hắn, bên môi gợi lên nụ cười châm chọc, Thời Cảnh dùng một bàn tay khống chế phi kiếm trên không trung tiếp tục đấu pháp với pháp khí của đối phương, một cái tay khác cũng rút vào ống tay áo, bắt đầu bấm tay niệm thần chú, động tác của hắn cứ như nước chảy mây trôi, cực kỳ thuần thục.

“Hiu hiu” “Phốc phốc”
Vài đạo băng trì đánh úp lại phía sau lưng Thời Cảnh, Thời Cảnh nhanh chóng xoay người, từ ống tay áo liền bay ra vô số hỏa cầu, trực tiếp dẫn đầu đón cú va chạm của vài đạo băng trì ấy, một băng một hỏa va chạm vào nhau, ở không trung nổ tung ra.

Bên môi Thời Cảnh nhẹ niệm một câu: “Phóng lớn hỏa cầu.


Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cổ nhiệt nóng cháy, từng viên hỏa cầu khổng lồ từ không trung không ngừng rơi xuống.

“Chi chi!” vài tiếng chuột kêu thảm thiết vang lên trong rừng cây, chỉ thấy cách Thời Cảnh không xa, một con chuột màu lam bị hai cái hỏa cầu đánh trúng, toàn thân bắt đầu bốc cháy lên, nó không ngừng lăn lộn trên mặt đất, lại từ trong miệng phun ra từng khối băng lớn, thân mình không ngừng cọ vào từng tảng băng ấy, nhưng đám lửa trên thân thể nó chẳng những không có tắt mà còn cháy lớn hơn.

Không bao lâu, con chuột màu lam ấy liền nằm bất động trên khối băng, thân thể dần dần bị thiêu rụi trở thành đống tro tàn.

Đại hán thấy thế trong lòng trở nên căng thẳng lên, đây là thuật pháp gì thế này, liền tính là thuật hỏa cầu cao cấp cũng không có uy lực lớn đến như vậy đi! Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi, giờ hắn mới phát hiện ra hôm nay mình đụng phải "tấm thép cứng" rồi a!.


Đại hán lấy ra một trương độn phong phù dán lên trên người, một bên khống chế pháp khí trên không trung một bên muốn nhân cơ hội này nhanh chóng chạy thoát đi, nhất cử nhất động của đại hán đều bị Thời Cảnh chú ý tới, Thời Cảnh cũng không vội thao túng phi kiếm, một tay nâng lên hướng về phía đại hán mặc niệm vài câu, chỉ thấy vô số hỏa cầu nhỏ từ trong ống tay áo của Thời Cảnh bay vọt ra đánh tới vị trí mà đại hán đang đứng.

Đại hán thấy thế liền bắt đầu trở nên luống cuống lên, hắn vội vàng lấy ra pháp khí hình dạng một chiếc dù màu xanh lục ném về phía hỏa cầu, sau khi rót vào linh lực, chiếc dù ấy nhanh chóng bành trướng, sau đó hóa thành một đạo lục quang nghênh hướng về phía những đạo hỏa cầu ấy.

Sau khi hỏa cầu đánh vào chiếc dù, thế công của hoả cầu liền bị chắn lại, đại hán cười hả hê đắc ý, đây chính là kiện pháp khí phòng ngự thuộc cao giai thượng phẩm do hắn vừa mới cướp được từ tay tu sĩ khác.

Thời Cảnh cũng không vội, đánh vài đạo linh lực vào tiểu kiếm trên không trung, tiểu kiếm phát ra tiếng vù vù, lại phân tán thành mười thanh, xếp thành một vòng tròn, mãnh liệt đâm tới pháp khí dạng gạch vàng ấy.

Mà thế công lần này của phi kiếm rõ ràng mạnh hơn gấp đôi vừa rồi, sắc mặt của đại hán càng ngày càng khó coi, hắn phát hiện pháp khí của chính mình lại bắt đầu trở nên mất khống chế.

“Tiến công!”
Sau vài tiếng vang lớn, khối gạch màu vàng kia đã bị mười thanh phi kiếm đâm thủng, một tay Thời Cảnh nắm thành quyền, liền thấy mười thanh kiếm ấy đồng thời nổ tung, khối gạch ấy cũng bị bạo phá thành từng mảnh nhỏ rớt xuống tứ tán trên mặt đất.

Đại hán thấy thế nơi nào còn có tâm tư tiếp tục tranh đấu, vì bảo mệnh cho nên hắn quyết định bỏ đi pháp khí phòng ngự ấy của mình, nhanh chóng kích hoạt lá phù chú trên người mình hướng về phía đông bay đi.

Ai ngờ mới bay được nửa dặm đường, liền cảm giác được một cổ sóng nhiệt hướng hắn đánh tới, hai mắt hắn co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ thấy một đám hỏa cầu lớn đang bay thẳng về phía hắn, hắn nhanh chóng tròng thêm một lá phù chú hộ thuẫn dạng thổ (kiểu như tạo thêm một lớp tường đất bảo hộ xung quanh người mình vậy á!), cũng vội mặc niệm trong đầu hướng về phía tây chạy trốn, nhưng tốc độ vẫn không mau bằng hỏa cầu, mới vừa nghiêng người chuẩn bị bay đi liền đã bị vài đạo hỏa cầu đánh trúng phần lưng, trực tiếp từ không trung rơi xuống, hỏa cầu cũng phi theo sau, không ngừng tấn công vào lá hộ thuẫn kia, không bao lâu, lớp hộ thuẫn của lá phù chú liền xuất hiện vài đạo vết nứt.

“Đạo hữu xin tha cho ta một mạng!” Đại hán thấy lá phù hộ thuẫn trung cấp của mình đã bị hỏa cầu đánh đến tan tác, sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ mang theo một tia hối hận, vội hướng tới chỗ Thời Cảnh hô lớn.

Thời Cảnh không để ý đến lời khẩn cầu của đại hán, tiếp tục khống chế hỏa cầu không ngừng tập kích vào lớp thổ thuẫn kia, không bao lâu, thổ thuẫn liền trở nên tán loạn, hỏa cầu không còn bị thổ thuẫn cản trở, cho nên nhanh chóng rơi xuống trên người đại hán.


“A! A!” Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể của đại hán chậm rãi biến thành một đám tro cốt đen ngòm.

Do không còn bị linh lực của đại hán khống chế, pháp khí phòng ngự dạng chiếc dù ấy cũng trực tiếp rơi xuống mặt đất, Thời Cảnh giơ tay nhất chiêu, đem mười phi kiếm thu vào trong ống tay áo của mình.

Sau đó huơ tay về phía chiếc dù cùng túi càn khôn chưa bị tiêu hủy của đại hán, hai kiện vật phẩm liền rơi vào trong tay hắn.

Thời gian chiến đấu cũng không quá dài, Minh Viêm ghé vào trên nhánh cây nhàn nhã nhìn Thời Cảnh biểu diễn, hắn không nghĩ tới kinh nghiệm chiến đấu của Thời Cảnh sẽ phong phú đến như vậy, đầu tiên là chậm rãi thao túng phi kiếm đấu với pháp khí của đối phương, lực lượng đánh ra ngang nhau chẳng phân biệt trên dưới nhằm làm đối phương thiếu cảnh giác, thấy đối phương lặng lẽ thả ra chuột băng muốn đánh lén, động thái của đối phương cũng nằm trong dự đoán của Thời Cảnh, hắn nhanh chóng ra tay, chỉ dùng một kích liền đem chuột tinh kia thiêu chết, sau đó nhanh chóng thi triển uy lực thật sự của phi kiếm, lại sử dụng thêm thuật hỏa cầu để tập kích địch nhân, khiến cho tên đại hán kia bị kinh hách đến nỗi luống cuống tay chân, vô tâm tư tiếp tục chiến đấu, chỉ nghĩ chạy trốn, hắn đoán chắc phương hướng mà đại hán sẽ lựa chọn để đào vong, sớm thi triển hỏa cầu nhằm mai phục, cuối cùng phá vỡ lớp phòng ngự của đại hán trực tiếp thiêu chết hắn.

Loại thủ đoạn đi bước một nhằm đưa địch nhân vào tử lộ như này, nếu không phải là người thường xuyên trải qua chiến đấu căn bản không có khả năng làm được, hiện tại hắn đối Thời Cảnh càng ngày càng thêm hứng thú, Thời Cảnh như là một rương báu bí ẩn, mỗi một đoạn thời gian đều sẽ bày ra một mặt mới mẻ khác.

“Không nghĩ tới cách khống chế thuật hỏa cầu của ngươi lại tốt như vậy.

” trong giọng nói của Minh Viêm mang theo một tia tán thưởng.

Thời Cảnh một bên sửa sang lại chiến lợi phẩm một bên nói: “Thật là hiếm khi nghe được một câu lời hay từ miệng của ngươi.


“Nhưng vẫn còn quá yếu, thực lực của ngươi cần tăng mạnh thêm, vừa rồi ta còn chưa nói xong mà!” Minh Viêm nhảy từ nhánh cây sang vai của Thời Cảnh nằm bò trên đó.

Thời Cảnh nghẹn lại, hắn liền biết chỉ yêu thú đáng ghét này nếu mà thật lòng khen hắn thì heo mẹ đều có thể tự mình leo lên cây, làm lơ vẻ hài hước đang hiện ra trong mắt Minh Viêm, hắn tiếp tục xem xét túi Càn Khôn của gã đại hán kia.

Trừ bỏ hai kiện cao giai pháp khí ra, trong túi Càn Khôn cũng chỉ có vài món pháp khí thuộc cấp bậc trung hạ giai, đối với hắn cũng không có tác dụng gì lớn, hắn ném sang một bên chuẩn bị về sau cầm đi bán để đổi linh thạch, bên trong còn có mấy lá phù chú trung giai, cái này đối với hắn mà nói có chút tác dụng, liền thu vào túi Càn Khôn của chính mình, cuối cùng chỉ còn một ít đồ vật lung tung rối loạn, linh thạch cũng chỉ có mấy trăm khối hạ phẩm, hắn thu hết những đồ vật có thể đem bán vào trong túi Càn Khôn của đại hán, sau đó ném túi vào Tu Di Chi Giới.

Những đồ vật vô dụng còn lại đều bị hoả cầu của Thời Cảnh thiêu rụi hết, làm xong sau lại quét mắt về phía thi thể của đại hán một lần nữa, nhìn xem coi còn bỏ xót lại thứ gì hay không, không nghĩ tới còn có túi linh thú đang nằm trơ trọi ở nơi đó, Thời Cảnh cũng không cảm thấy hứng thú với những linh thú trong túi ấy, nhưng hôm nay tâm tình không tồi, một tay hướng về phía túi linh thú dùng linh lực hút lại đây, túi linh thú liền rơi xuống trong tay hắn, hủy đi linh thức của đại hán, đem linh thú bên trong phóng ra.

Bên trong có ba con yêu thú, một con là chuột băng sương mù, nó đã bị Thời Cảnh đánh đến trọng thương, hiện tại hơi thở của nó cũng đã thoi thóp, dù sao nó cũng sắp chết cho nên Thời Cảnh cũng không tiếp tục để ý đến nó nữa, bên cạnh còn có một con mãng xà, khắp người nó được bao phủ bởi hoa văn màu vàng, Thời Cảnh cũng không cảm thấy hứng thú mấy, ánh mắt của Thời Cảnh chỉ bị con yêu thú cuối cùng hấp dẫn.


Đó là Phệ Linh Chồn, yêu thú bậc một, ngoại hình giống chồn trắng, trời sinh có mắt thần, hai mắt của nó có thể dễ dàng nhìn thấu chướng ngại, thích tụ tập ở nơi có linh khí nồng đậm, động tác nhanh nhẹn, khứu giác vượt xa người thường, có thể ngửi ra vị trí có linh thảo cùng linh vật.

Chỉ Phệ Linh Chồn này có thể là do gã đại hán ở Ngự Thú Tông kia đem tới đây để tìm kiếm linh thảo cùng linh vật.

Mà Phệ Linh Chồn này tuy rằng tương tự chồn trắng, lông của nó cũng có màu tuyết trắng, nhưng trên trán của nó lại có một nhúm lông màu đỏ tươi, điểm đỏ ấy như là một ngọn lửa nhỏ, sinh động như thật.

Hắn đã từng muốn dưỡng một con Phệ Linh Chồn, chỉ có điều Phệ Linh Chồn rất khó thăng cấp, nhiều nhất chỉ dừng lại ở yêu thú cấp bậc tam giai đỉnh phong, bồi dưỡng lên đến cao giai về sau cũng sẽ không có tác dụng gì quá lớn, cho nên hắn mới từ bỏ ý tưởng này.

Minh Viêm thấy vẻ mặt của Thời Cảnh trở nên rối rắm, đột nhiên mở miệng nói “Biến dị Phệ Linh Chồn, xem ra vận khí của ngươi cũng thật không tồi.

”.

Thời Cảnh kinh ngạc liếc mắt về phía Minh Viêm, hỏi: “Biến dị Phệ Linh Chồn có chỗ tốt gì?”
“Nếu dùng bí pháp bồi dưỡng, có thể đột phá đến tam giai, thậm chí Thông Trí, còn có khả năng sáng lập Yêu Phủ trở thành yêu tu.

” Minh Viêm nhìn lướt qua Phệ Linh Chồn, chậm rãi đáp lại.

“Dùng bí pháp bồi dưỡng sao? Ngươi có hả?” Thời Cảnh biết Minh Viêm nhất định có bí pháp ấy mới có thể nói ra mấy câu như vậy.

Minh Viêm hơi hơi ngẩng đầu, lười nhác mà nói một câu: “Có, nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?”
Một hơi nghẹn lại ở ngực, linh sủng cao ngạo tự đại như Minh Viêm thật là làm người chán ghét mà!.

Thời Cảnh không để ý đến hai chỉ linh thú khác, chỉ đem Phệ Linh Chồn thu vào túi linh thú, lại đem túi linh thú ném vào Tu Di Chi Giới, hắn sợ trực tiếp mang theo túi linh thú đi ra ngoài sẽ bị người ở Ngự Thú Tông phát hiện, tới đây truy vấn, chờ trở lại Thiên Vân Tông rồi hẵn lấy ra, về sau còn có thể dùng việc này để che giấu xuất xứ của Minh Viêm.

Còn về phần bí pháp kia, hắn cũng không tin chính mình sẽ không moi ra được bí pháp từ trong miệng của tên yêu thú chết bầm này!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận