Trọng Sinh Chi Yêu Hoàng Vi Phu


Còn nửa tháng nữa sẽ phải tới Hư Linh Giới, trong đoạn thời gian này, Thời Cảnh muốn nâng tu vi của chính mình lên tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai đỉnh phong.
Cùng ngày này, đột nhiên xuất hiện một đạo linh phù bay vào nơi ở của Thời Cảnh, bất đắc dĩ lui ra khỏi trạng thái tu luyện, Thời Cảnh mở to mắt, trên tay cầm lá truyền âm phù kia, trong mắt hiện lên một mạt kiên định, đây là lệnh triệu tập của tông môn gửi đến các đệ tử đã báo danh tham gia nhiệm vụ "Hư Linh Giới", Thời Cảnh đứng lên, nhanh chóng triệu hồi pháp khí, sau đó nhảy lên nó bay tới tòa đại điện mà vị lão giả râu bạc trắng kia đã dẫn họ tới vào ngày đầu tiên đến Thiên Vân Tông.
Bên trong Thiên điện tổng cộng đứng 27 đệ tử Luyện Khí Kỳ, tu vi thấp nhất là Luyện Khí Kỳ tầng mười một, tu vi cao nhất là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, tu vi của Thời Cảnh ở trong 27 người xem như thuộc trung đẳng, chỉ là làm Thời Cảnh có chút ngoài ý muốn chính là Diệp Linh Thu, người đã được Tần sư tổ thu làm đệ tử thân truyền cũng ở đây.
Cổ Phong chưởng môn nhìn 27 đệ tử Luyện Khí Kỳ đứng ở phía dưới, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, đội hình lần này so với lần trước cường hơn rất nhiều, đặc biệt tông môn còn cố ý tuyển ra mười hai vị đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng mười ba cùng Luyện Khí Kỳ đại viên mãn.

Nếu không trải qua gian nguy thì sao có thể trưởng thành nhanh chóng được, bằng không bọn họ cũng luyến tiếc để mười hai người nay tới Hư Linh Giới mạo hiểm, có bọn họ tham gia, tin tưởng chuyến đi tới Hư Linh Giới lần này có thể lấy về càng nhiều tài nguyên phong phú hơn lần trước.
Khi ánh mắt hắn quét qua Thời Cảnh đứng ở giữa 27 người, liền khẽ cau mày, cháu ngoại Ân lão cũng báo danh tham gia sao? Không ngờ thanh niên này cũng có chút gan dạ cùng sáng suốt.

Hắn cùng Ân lão có giao tình thâm hậu, nếu Thời Cảnh thất lạc ở Hư Linh Giới hắn cũng không biết phải giải thích sao với Ân lão, vì thế Cổ Phong liền truyền âm cho hai gã đệ tử Luyện Khí Kỳ đại viên mãn nhờ họ chiếu cố một chút cho Thời Cảnh.
Cổ Phong hướng mọi người nói ra một vài lời cổ vũ xong, lại phân phó quản sự phát cho mỗi người mấy bình đan dược, sau đó liền đem chủ đạo quyền giao cho Tần sư tổ.
Chỉnh hợp xong đội ngũ, Tần sư tổ đối chưởng môn gật gật đầu, liền vẫy tay mang theo mọi người rời đi chính điện.
Ra khỏi cửa điện, Tần sư tổ há miệng liền có một con thuyền nhỏ từ trong miệng lão bay ra, truyền vào trong cổ linh lực, liền thấy thuyền nhỏ ấy lấy mắt thường có thể thấy được đang dần bành trướng ra, trong nháy mắt một con thuyền màu xanh dạng tinh thể băng dài hơn ba trượng liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, Tần sư tổ dẫn đầu nhảy lên trên thuyền, hướng mọi người phân phó, nói: “Các ngươi đều đi lên đi, tới Hư Linh Giới lần này sẽ do ta đảm nhiệm mang đội đi.”
27 vị đệ tử thêm hai vị quản sự Trúc Cơ kỳ cũng cùng nhảy lên băng thuyền, Tần sư tổ ở không trung tùy ý đánh vài pháp quyết, một đạo bạch quang đánh ra, thuyền băng liền lóe sáng một chút sau đó bay vút đi, tốc độ so với bạch hạc của vị Nghiêm trưởng lão kia còn nhanh hơn rất nhiều, ánh mắt Thời Cảnh chợt lóe, không hỗ là người có thiên phú thuộc tính băng, hơn nữa vận khí của vị Tần sư tổ này cũng thật tốt, thế nhưng có thể tìm được nhiều hàn băng chi tinh để luyện chế phi hành pháp bảo đến như vậy.

Ba ngày sau, thuyền băng ngừng ở một khu núi rừng bí ẩn nằm ở giữa hồ nước lớn, chung quanh hồ nước đều bị bao phủ bởi đám rừng cây rậm rạp, mà chỗ thượng du còn có một thác nước rất lớn, nước trắng xóa chảy xuống từ đỉnh thác tạo ra những dải nước rực rỡ.
(Chú thích thượng du chỉ vùng đất ở trên cao, gần nguồn sông)
Tần sư tổ thu hồi thuyền băng xong, hướng về phía mọi người nói: “Tốc độ phi hành của pháp bảo này tương đối nhanh, cho nên hiện tại bốn phái khác còn chưa tới, từng người các ngươi tự kiếm chỗ nghỉ ngơi chờ đợi đi.”
“đệ tử tuân lệnh sư tổ.” Mọi người cung kính đáp.
Ước chừng qua nửa ngày, ở chân trời xuất hiện một đạo ánh sáng ngũ sắc phi thẳng xuống thác nước, chờ đến khi đạo ánh sáng ấy tiếp cận đến thác nước, mọi người mới nhìn ra đó là khổng tước năm màu, có một đám người đứng trên lưng khổng tước.
Sau khi khổng tước dừng chân xuống thác nước, chỉ thấy một đại hán cao to nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hồng hào dẫn đầu nhảy xuống, hắn cười to lên tiếng nói: “Không nghĩ tới người dẫn đội lần này của Thiên Vân Tông lại là Tần đạo hữu, Tần đạo hữu biệt lai vô dạng* a!.”
*Biệt lại vô dạng: mang nghĩa chào hỏi bạn bè lâu ngày không gặp.
“Tiền đạo hữu biệt lai vô dạng.” Tần sư tổ nhàn nhạt trả lời lại.
Vị đại hán họ Tiền này là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, hắn là trưởng lão của Ngự Thú Môn, phía sau đi theo 31 người, có hai gã Trúc Cơ kỳ, còn lại 29 người đều là đệ tử Luyện Khí Kỳ, tổng thể thực lực so với Thiên Vân Tông thì yếu hơn một chút.
Trên tay của mỗi một đệ tử ở Ngự Thú Môn đều mang theo một túi linh thú, trên người bọn họ mặc một bộ đồng phục thống nhất màu cam, nhìn qua phá lệ sáng mắt.
Vị tiền bối kia cũng biết Tần sư tổ là người có tiếng lãnh đạm, nên cũng không hề nhiều lời, mang theo đệ tử đi tới khoảng đất trống bên cạnh khoanh chân mà ngồi.
Ngay sau đó người ở phái Kiếm Tông cũng đã đến, pháp khí của bọn họ là một thanh trường kiếm to lớn màu bạc, thanh trường kiếm này chẳng những có thể coi như pháp bảo phi hành mà còn là bản mệnh pháp bảo của vị tu sĩ Thương Lan có tu kết đan trung kỳ là người đại diện mang đội đến đây.
Trên thân kiếm ẩn ẩn thấy được một đạo phù văn màu bạc đang lưu chuyển xung quanh, khiến thanh trường kiếm này tản mát ra một cổ uy áp nồng đậm, làm các đệ tử Luyện Khí Kỳ bên dưới đều có một loại cảm giác sắp hít thở không thông.

đại hán họ Tiền, hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo, một đạo ánh sáng nhu hòa đem đệ tử Ngự Thú Môn bao lại ở bên trong, nháy mắt sắc mặt của những đệ tử đó đều trở nên hồng hào trở lại.
Mặt Tần sư tổ vẫn vô biểu tình, nhìn vẻ mặt thống khổ của một chúng đệ tử Thiên Vân Tông, nàng khẽ nâng tay cách đỉnh đầu đám người Thời Cảnh một lóng tay, liền xuất hiện một đạo băng loé lên ánh sáng xanh, nháy mắt đem các đệ tử Thiên Vân Tông bao phủ vào bên trong vòng sáng ấy, đám người Thời Cảnh cũng dần khôi phục lại bình thường.
Thanh trường kiếm kia càng ngày càng tới gần, khi còn cách mặt đất khoảng một lóng tay, Thương Lan liền đem trường kiếm thu lại, đám đệ tử Kiếm Tông đều dừng lại ở bên hồ, đồng phục của bọn họ là một bộ trường bào màu đen, trên người mỗi đệ tử trên đều vác theo các loại trường kiếm khác nhau.
“bản mạng pháp khí này của Thương đạo hữu quả nhiên bất phàm, uy áp vừa rồi đều khiến ta có chút rối loạn tâm thần.” đại hán họ Tiền ngoài cười nhưng trong không cười châm chọc nói.
Thương Lan nhìn thoáng qua phía đại hán, nhẹ nhàng đáp lời: “Tiền đạo hữu quá khen.”
Đại hán bị nghẹn lại, da mặt của tên Thương Lan này cũng thật đủ dày, liền lời châm chọc đều giả nghe không hiểu được sao?
Tiếp theo là phái Huyền Anh Tông tới, đệ tử của phái Diệu Âm Môn cũng lục tục tới.
Đệ tử của Huyền Anh Tông đều là nam tử, thật ra thì toàn bộ đệ tử của tông môn này đều là nam, công pháp tu luyện của tông môn này đa số đều là cho nam nam song tu là chủ, một nửa số người trong bọn họ mặc trường bào màu tím đậm, một nửa còn lại thì mặc màu tím nhạt, đây là để phân chia ra ai là chủ vị căn cứ.

Huyền Anh Tông cùng mặt khác tông môn có chút bất đồng, người dẫn đầu đám đệ tử có tới hai vị tu sĩ Kết Đan Kỳ, một người người mặc áo màu tím đậm, diện mạo anh tuấn khí phách, là một nam tử trung niên có tu vi kết đan trung kỳ, bên cạnh đứng một vị nam tử trẻ tuổi có diện mạo tuấn mỹ dị thường, áo của người ấy cũng có màu tím đậm, trên mặt luôn mang theo một tia âm nhu, là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.

Pháp khí phi hành của Huyền Anh Tông là một cây quạt xếp to lớn có màu đỏ tươi, khi đã đáp đất an toàn, quạt xếp ẩn ẩn mang theo uy áp kia đã bị vị tu sĩ kết đan sơ kỳ thu vào.

Đại hán họ Tiền nhìn thấy người của Huyền Anh Tông tới, liền hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hừ, toàn làm ra vẻ.”.
Trong mắt Thương Lan cùng Tần sư tổ cũng hơi hơi lộ ra một tia chán ghét.
Vị nam tử âm nhu kia gợi lên một mạt tươi cười cực kỳ mị hoặc, hướng đại hán họ Tiền kia, nhướng mày nói: “ Vị họ Tiền xấu xí kia, loại nói năng không có chút lịch sự này là học được ở nơi nào thế?”
“Lam Thanh ngươi nói ai xấu hả? Xinh đẹp giống cái đàn bà như ngươi thì có ích lợi gì? Còn không phải là bị người áp sao.” đại hán họ Tiền làm ra bộ dáng xem thường liếc về phía nam tử trẻ tuổi kia.
“Ngươi...” khuôn mặt tươi cười mặt của Lam Thanh nhanh chóng lạnh xuống dưới, vừa muốn mở miệng mắng lại thì đã bị vị nam tử anh tuấn bên cạnh giơ tay ngăn cản.
Tức khắc trên người nam tử ấy phóng xuất ra một cổ uy áp kết đan trung kỳ, lại trên dưới đánh giá đại hán họ Tiền này một phen rồi mới khinh thường nói: “Như thế nào? Tiền trưởng lão cũng muốn thử bị áp xem sao sao? Đáng tiếc lấy diện mạo của ngươi, đừng nói là bị áp mà là muốn áp người, cũng không ai trong phái Huyền Anh Tông của chúng ta muốn tiếp thu ngươi.”
Lời hắn nói làm các đệ tử ở đây đều có một loại cảm giác muốn cười nhưng không dám cười, đệ tử ở Huyền Anh Tông không phải tuấn tú thì cũng là dạng soái ngất trời, diện mạo kém cỏi nhất đều là người có vẻ thanh tú, đại hán kia có diện mạo cao lớn lại thô kệch so xuống dưới xác thật có chút không nhập vào được mắt ai cả.
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng.” mặt vị đại hán tối sầm lại, phóng xuất ra uy áp Kết Đan Kỳ cùng vị anh tuấn kia đối kháng lên, nhưng vô luận diện mạo vẫn là khí thế đều kém người ấy một bậc.
“Ha hả......!Thật là náo nhiệt a!” Đột nhiên một giọng nữ tuổi thanh xuân truyền vào trong tai mọi người.
Trên bầu trời xuất hiện một cây trâm lớn màu lam đang chở một đám nữ tử thân xuyên trang phục màu hồng nhạt hướng hồ nước bay tới, dẫn đầu chính là một vị nữ tử nhìn qua như một thiếu nữ vừa tròn hai mươi, có tu vi Kết Đan sơ kỳ, diện mạo khuynh thành tuyệt sắc, mang theo một tia kiều mị, nàng hướng phía dưới cười nói doanh doanh.

Đại hán họ Tiền vì để giảm bớt vừa rồi xấu hổ, cười tiếp lời nói: “Nguyên lai là phượng đạo hữu, ta liền nói sao xung quanh lại sẽ xuất hiện một cổ hương khí dễ ngửi như vậy.”
Phượng Loan đem trâm cài thu nhỏ lại, sau đó trực tiếp cắm vào búi tóc, mà chúng đệ tử đi theo phía sau nàng tất cả đều là mỹ nữ, ở đây có chút nam tử đều không tự chủ được mà say mê ngắm nhìn.
Này đó mỹ nhân đều là đệ tử của Diệu Âm Môn, Diệu Âm Môn cùng Huyền Anh Tông vừa vặn tương phản, các nàng chỉ thu nữ đệ tử, mà công pháp sở luyện của bọn họ đều là thuần âm, cho nên chỉ có xử nữ mới có thể tu luyện, hơn nữa nhập môn đệ tử đều yêu cầu diện mạo xinh đẹp mới có thể tiến vào trong nội môn để tu luyện.
“Diện mạo như ngươi, Phượng tiên tử cũng thấy chướng mắt.” Lam Thanh đột nhiên nói chen vào mang theo một tia chế nhạo.

Phượng Loan che miệng cười khẽ, trong thanh âm mang theo tia ngọt nị kiều mị, “Lam đạo hữu thật là dí dỏm, khó trách làm Văn đạo hữu chỉ có thể yêu một mình ngươi, trong mắt không còn chứa ai khác được nữa.”
“nhãn lực của Phượng tiên tử thật tốt.” tuấn mỹ trên mặt Lam Thanh lộ ra một tia vừa lòng tươi cười.
Tần sư tổ khẽ quát: “Các ngươi ở trước mặt đông đảo đệ tử nói mấy thứ đó thì còn ra bộ dạng trưởng bối gì được nữa!!” hiển nhiên là do nàng không có chút hảo cảm nào đối với hai phái Huyền Anh Tông cùng Diệu Âm Môn.
Tần sư tổ chẳng những là tu sĩ kết đan hậu kỳ, một thân công pháp mang thuộc tính băng đều được nàng vận dụng đến xuất thần nhập hóa, hơn nữa tính tình hay thay đổi thất thường, mấy người nghe được nàng quát lớn cũng không dám cãi lại, đều lộ vẻ xấu hổ không nói gì nữa.
Lúc này người ở tam tông nhị phái đều đã đến đông đủ, nhưng bọn họ vẫn còn đang chờ đợi người ở Đan Tông tới.

Đây là thế lực lớn nhất do các quốc gia ở trước khi kết minh thành lập ra, tiến vào Hư Linh Giới luôn luôn lấy Đan tông làm chủ đạo.
Không chờ bao lâu người ở đan tông cũng tới, chỉ thấy một điểm đen nhỏ từ xa tới gần, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt mọi người, đệ tử của bọn họ đứng trên pháp bảo hình dạng dược đỉnh, ai cũng mặc bộ trường bào thống nhất màu xanh lơ, người đi đầu là một vị lão giả rất có đạo cốt, có tu vi Kết Đan Kỳ đại viên mãn.
(Chú thích đạo cốt nghĩa là cốt cách của người có đạo đức.)
“Dược lão tới.” đại hán họ Tiền đứng dậy cười nói, trong giọng nói mang theo một tia cung kính.
Trên mặt những người khác cũng đều lộ ra cung kính, ngay cả mặt lạnh như Tần sư tổ lạnh đều lộ ra vài phần nhu hòa, cùng nhau tiến lên hô: “Dược lão tới.”
“Vài vị đạo hữu biệt lai vô dạng a!!.” người được xưng là dược lão lộ ra vẻ mặt ôn hòa cười nói.
Ở đan tông, một thân luyện đan thuật của dược lão có thể nói là xuất thần nhập hóa, hắn lấy tu vì Kết Đan Kỳ luyện chế ra đan dược có thể tăng tiến tu vì Nguyên Anh kỳ từ đó dương danh trong giới Tu Tiên, thuật luyện đan của vị lão giả này đã khiến rất nhiều đan sư ở các đại môn phái tu tiên khác đều theo không kịp, cho nên các vị tu sĩ Kết Đan Kỳ ở đây mới có thể đối hắn cung kính như vậy, đương nhiên muony cùng dược lão giao hảo mới là nguyên nhân quan trọng nhất, rốt cuộc đan dược đều là thứ mà bất kể tu sĩ nào đều cần dùng tới cho việc tu luyện, nếu có thể kéo gần quan hệ với dược lão, thì việc nhờ lão luyện đan giúp cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thời Cảnh nhìn dược lão với một thân thanh y (trường bào màu trắng), tinh thần kiện thạc, trên mặt lộ ra thần sắc tôn kính, trong mắt còn nhiễm một tầng ấm áp, kiếp trước ở thời điểm gian nan nhất dược lão đã tặng cho hắn một viên đan dược, cũng coi như là cứu hắn một mạng, đời này nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ báo đáp dược lão..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui