E&B : Yến Phi Ly
.
Bên trong đại sảnh Tả tướng phủ, không khí cực kỳ áp lực.
Cố Du Ninh quỳ gối ở chính giữa, sống lưng thẳng tắp, cùng Kiêm Vũ run rẩy bên người như hình thành đối lập rõ rệt.
Cố Đình nhìn chằm chằm ấu tử của mình, nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn chạy trốn?”
“Vâng.” Thanh âm Cố Du Ninh trong trẻo, trả lời cực kỳ thống khoái, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Cố Đình vơ lấy chén trà trên bàn hung hăng ném xuống mặt đất, vừa lúc vỡ tan ngay trước mặt Cố Du Ninh.
“Ngươi cũng biết, nếu ngươi chạy thoát, mấy trăm miệng ăn trong tướng phủ đều không sống nổi?”
“Con không muốn xuất giá!”
“Đây là chuyện ngươi có thể muốn hay không sao? Thánh chỉ đã ban xuống, ngươi có mấy cái đầu để mà kháng chỉ?”
Thánh chỉ?
Thật sự là buồn cười, hoàng gia vốn dĩ lựa chọn thứ tử của Cố Đình, kết quả bọn họ luyến tiếc hắn bèn gả y đi thay.
Cố Du Ninh mím môi, ngẩng đầu trừng mắt với Cố Đình, con mắt sáng trong lộ ra hàn quang, cười lạnh nói: “Nếu mấy trăm nhân khẩu trong tướng phủ đều phụ thuộc vào Cố Du Ninh này, ta liều cái mạng nhỏ này không cần, cùng lắm thì Cố gia từ trên xuống dưới theo ta cùng chết, đời này cũng coi như đủ!”
“Ngươi… Ngươi… thằng nghịch tử!”
Cố Đình ôm ngực, như là bị chọc tức không nhẹ, Tả tướng phu nhân Lý thị nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, ôn nhu khuyên nhủ: “Lão gia, lão gia phải bảo trọng thân thể, Du Ninh tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhất định là bị hạ nhân xúi giục.”
Nói xong nhướng mày nhìn về phía Kiêm Vũ quỳ bên dưới sắc mặt đã tái mét, giọng nói lạnh lùng: “Phong Kiêm Vũ, ở bên chủ tử mà không biết hầu hạ, Du Ninh muốn chạy, nhất định là tên tiểu chân nhà ngươi xúi giục, người đâu, kéo nó xuống giáo huấn một trận!”
Vẻ mặt Cố Du Ninh nhất thời biến sắc, Lý thị này từ bé đã không vừa mắt với y, gả y cho Mân vương cũng là chủ ý của bà ta, hiện giờ thấy không có biện pháp đụng đến mình, lại đổi hướng ra tay với Kiêm Vũ, mắt thấy một đám người muốn kéo Kiêm Vũ đã xụi lơ đi, y vội ngăn cản.
“Kẻ nào dám!” Cố Du Ninh giận dữ đứng lên, một cước đá văng tên gia phó, kéo Kiêm Vũ lần nữa trở về: “Ta xem ai dám động vào hắn!”
Lý thị nhất thời giận dữ, trong mắt lại hiện lên tinh quang, miệng thì nói: “Du Ninh, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn che chở một tên nô tài sao?”
“Ha ha…” Cố Du Ninh cười trào phúng, giọng nói nhuốm vẻ bi thương: “Tướng phủ này to như vậy, trừ bỏ chủ tớ chúng ta hai kẻ nương tựa lẫn nhau, ta còn có ai? Ta không che chở hắn thì ai che chở hắn?”
Cố Đình nhìn ấu tử đứng thẳng bên dưới, thân hình đơn bạc đáng thương nói không nên lời, hai tay hơi hơi run rẩy, không đợi Lý thị lên tiếng ông liền mở miệng: “Chỉ cần ngươi nghe lời chịu gả đi, ai cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, tương lai ngươi cùng lắm cũng chỉ là chức quan nho nhỏ nhưng nếu gả đi, thì ngươi sẽ đường đường là Mân vương phi…”
“Ha ha…” Cố Đình chưa dứt lời, một nữ tử phấn diện hàm uy mặc váy tím nhạt đứng trong đại sảnh trào phúng mở miệng: “Đường đường nhất phẩm thân vương phi ? Sao có thể đến lượt thứ tử ti tiện như nó vậy?”
“Ngươi câm miệng!” Lý thị thấp giọng uống.
Nữ tử này là đường tỷ của Cố Du Ninh, danh gọi là Cố Thanh Sương, tuy là nữ nhân nhưng lại không có lối suy nghĩ bình thường giống đám tiểu thư khuê các. Cố Du Ninh và nàng không phải rất thân quen, mặc dù là tỷ đệ nhưng chung quy nam nữ có cách biệt, Cố Du Ninh thật không ngờ, vị đường tỷ không thường xuyên tiếp xúc thế nhưng tại thời điểm này lại thay y ra mặt.
Thanh Sương không để ý đến tiếng quát lớn của bà ta, khoan thai nói tiếp: “Thẩm mẫu đừng nóng giận, Thanh Sương nói chính là những câu thật lòng, nếu Ngũ đệ thành Mân vương phi, vậy cũng chính là nhất phẩm thân vương phi chính nhi bát kinh được ghi tên vảo sử sách, đến lúc đó chúng ta gặp mặt, thẩm mẫu cùng bá phụ cũng phải bái kiến hành lễ đấy.”
Lời này của Cố Thanh Sương đích xác là thật, đó cũng là nguyên nhân khiến Lý thị và Cố Đình còn lo lắng, từ nhỏ đến lớn bọn họ đối đãi thứ tử này thế nào, trong lòng họ tự nhiên đều biết, ngày sau thật sự thành Mân vương phi, không được sủng ái thường ngày giam mình trong thâm trạch thì không sao, quanh năm suốt tháng sẽ không gặp mấy lần, nhưng nếu được ân sủng, sợ là sẽ rất khó coi. Luận tước vị Mân vương đường đường là thân vương tất nhiên là không cần phải nói, luận quan hàm Mân vương nắm giữ chức Nguyên soái lục quân của Chiêu quốc, tuy rằng hiện tại bị hạ chỉ thú nam thê hắn sẽ không có tư cách kế thừa ngôi vị nhưng từ xưa đến nay, có biết bao hoàng đế là Đại tướng quân đắc thắng trở về trực tiếp khoác hoàng bào, huống chi đây cũng là chính nhi bát kinh lục hoàng tử.
Cố Đình thở dài, thuở nhỏ ông đọc sách thánh hiền, chú ý đạo trung đạo nghĩa, chưa từng nghĩ tham dự cung đấu đoạt vị, nhưng mà đương kim thái tử thú đích nữ của Hữu tướng, từ xưa đến nay Tả tướng Hữu tướng vẫn luôn là chế định kiềm chế lẫn nhau. Hiện giờ hoàng thượng hạ chỉ gả con ông cho Mân vương, chỉ sợ là cảnh cáo ông một chút gì đó, cho nên ngày sau vô luận là thái tử hay là hoàng tử khác kế vị, ông là cha vợ của Mân vương nếu muốn có đường sống thì hiện giờ ông chỉ có thể tỏ rõ lập trường, vứt bỏ thứ tử, tuyên bố chính mình không tham dự cuộc chiến đoạt vị, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn Cố thị.
Cố Du Ninh từ trong sảnh đi ra, ngăn bước đường tỷ, cảm kích nói: “Vừa rồi đa tạ tỷ tỷ ra mặt vì Du Ninh!”
Cố Thanh Sương năm nay mười bảy tuổi, chính là độ tuổi mà dáng vẻ ngọc bích niên hoa đã lộ ra vài phần sắc nước hương trời, tóc dài như suối chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, đồ trang sức trang nhã phối cùng váy tím phiêu dật, ngược lại càng hiện ra vẻ băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần.
Nàng giương mắt nhìn Cố Du Ninh, nàng thường xuyên lưu tâm chú ý đường đệ không có địa vị trong tướng phủ này, cũng biết nhan sắc Cố Du Ninh khuynh thành phong hoa tuyệt đại, nhưng bao nhiêu năm nay trên gương mặt tuyệt mỹ ấy đều là vẻ lạnh lùng cùng cười nhạo, có thể làm cho y chân thành cười vui vẻ chỉ có gã sai vặt bên cạnh y mà thôi. Hiện giờ nàng đối mặt với nụ cười làm người ta tâm thần nhộn nhạo này lại thở dài, đưa tay nắm chặt tay Cố Du Ninh kéo y đến lương đình yên tĩnh, mới có chút tiếc hận nói: “Hiện tại cũng chỉ có thể vì đệ nói những lời này, tốt xấu gì làm cho bọn họ kiêng kị vài phần, không đến mức gần đến lúc rời đi còn bị họ hành hạ. Là đệ mệnh khổ, cũng là bá phụ ở chuyện này quá mức mông muội, xem đệ tuấn tú thông minh như vậy, đừng nói toàn bộ Cố gia này cho dù là mấy đời tìm cũng không ra đâu.”
Cố Thanh Sương lòng đầy căm phẫn nói, nhưng sau đó liền thở dài bất đắc dĩ: “Có điều đệ cũng không cần sợ hãi, tuy rằng chuyện tới nước này, Mân vương nhất định sẽ giận lây sang đệ, nhưng tỷ nghe nói Mân vương làm người cực kỳ chính phái. Đệ vào vương phủ đầu tiên phải an phận thủ thường, không có việc gì thì không xuất hiện trước mắt ngài ấy là được, cơ thiếp trong vương phủ nếu tìm tới đệ gây phiền toái, đệ cũng không cần quá mức phô trương cứng rắn, những nữ nhân đó một lần hai lần thấy đệ không tranh sủng cũng sẽ từ bỏ thôi.”
Thanh Sương cô nương nói xong, lại tiếp tục thở dài: “Đáng thương cho đệ nhân vật chi lan ngọc thụ, từ nay về sau lại bị giam hãm, ngày mai tỷ sẽ tự mình đi chọn vài nha đầu xinh đẹp cho đệ làm của hồi môn. Đệ không phải vẫn luôn thích đầu bảng trong Xuân Phong các sao, đệ đi chuộc nàng ra, tỷ tỷ sẽ có biện pháp đặt nàng vào đám của hồi môn. Ở bên đó ngày thường tịch mịch, có các nàng giải sầu sẽ tốt hơn đôi chút, chỉ có điều nhất định phải cẩn trọng, đệ là người thông minh tự nhiên biết tỷ tỷ nói đến cái gì.”
Cố Du Ninh cảm động không thôi, mẫu thân của nguyên chủ đã mất trước khi y xuyên qua, thời gian dài như vậy chỉ có Kiêm Vũ ở bên y, không nghĩ một kẻ không có chút ý nghĩa trong tướng phủ thế nhưng còn có một người chịu vì y nhắc nhở đôi câu. Nhìn Cố Thanh Sương thần tình lo lắng, trong ánh mắt Cố Du Ninh không khỏi lấp lánh nước mắt. Cô nương này thật tốt, nếu không phải bởi vì y phải gả cho Vương gia bỏ đi gì đó, quan hệ đường tỷ đường đệ bà con thân thiết này, nói không chừng giữa hai người bọn họ lại sẽ thân càng thêm thân ấy chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...