Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm


E&B: Yến Phi Ly
.
Bái đường xong mọi nghi lễ liền giống như đám cưới trong dân gian, đưa tân nương vào phòng tân hôn còn tân lang thì ở bên ngoài yến tiệc đãi khách.
Kiêm Vũ dìu Cố Du Ninh, Thành Quý đi phía trước dẫn đường, phía sau đi theo một đám người hầu, vương phủ so với tướng phủ lớn hơn rất nhiều, đi một hồi lâu mới đến nơi, chính là Bích Thủy cư mà Mân vương vẫn thường ở, còn tiểu viện của Vương phi thì được gọi Thanh Tùng đường.
Kiêm Vũ nghi hoặc nhìn Thành Quý, lão nhanh chóng cười giải thích: “Vốn dĩ Vương phi nhập phủ thì sẽ ở Thanh Tùng đường, nhưng Vương gia cố ý dặn dò để Vương phi ở tại Bích Thủy cư, theo Vương gia cùng ăn cùng ngủ.”
Kiêm Vũ vừa nghe lập tức mặt lộ vẻ ý cười, cho dù có là chính thê của các vương hầu cũng không phải sẽ được ở cùng trượng phu như vậy, toàn bộ đều là một mình một tiểu viện, mà hiện giờ Cố Du Ninh vào vương phủ thì lại được sủng ái chuyên phòng, ngay cả lão thái giám Thành Quý đã đi theo chăm sóc Sở Dự từ khi hắn còn nhỏ cũng cảm thấy kinh ngạc, đối với vị Vương phi này lại càng cẩn trọng hầu hạ.
Cố Du Ninh được đỡ vào phòng tân hôn, đợi sau khi y an ổn ngồi xuống, Thành Quý mới khom lưng dẫn người lui ra ngoài.
Cửa phòng mới vừa đóng lại, Cố Du Ninh lập tức lột khăn voan trên đầu xuống, Kiêm Vũ ngăn cản không kịp, nhanh chóng lần nữa đội lên cho y “Cái này phải chờ Vương gia đến mới có thể tháo ra.”
“Sao mà rách việc vậy.” Cố Du Ninh mắt trợn trắng, vẫn quyết tâm kéo khăn xuống, sau đó nhìn quanh bốn phía, đây là chỗ ở của Sở Dự dĩ nhiên không tệ, y chậc chậc cảm thán: “Vương phủ này có vẻ tốt hơn tướng phủ nhiều đấy, vừa thấy nơi này, nghĩ lại tướng phủ kia quả thực là xóm nghèo ha.”
Kiêm Vũ lập tức bật cười: “Vương phi cứ nói giỡn, tốt xấu gì cũng là tướng phủ, tuy rằng so ra kém nơi này, cũng sẽ không kém nhiều như vậy mà. Còn có, Vương phi vừa rồi nghe thấy không? Nơi này là chỗ ở của Vương gia, Vương gia để ngài cùng ở với ngài ấy đấy!”
“….” Cố Du Ninh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Kiêm Vũ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”

Kiêm Vũ nghiêng đầu: “Vương phi ạ, hiện tại không phải nên gọi Vương phi sao?”
“….” Cố Du Ninh phút chốc bực mình, nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi: “Bà nó chứ Vương phi, lão tử đường đường nam nhi bảy thước, giờ lại bị gả cho người khác làm Vương phi, thật mẹ nó, được lắm!”
Vừa nghe lời này, Kiêm Vũ cũng thu hồi tươi cười, đáng thương hề hề nhìn về phía y, một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngũ gia ~ về sau ta sẽ gọi ngài Ngũ gia mà, đừng thương tâm !”
Cố Du Ninh vô lực nhìn về phía hắn, một lúc sau sâu kín thở dài: “Thôi! Thôi! Muốn gọi là gì thì gọi đi, dù sao hiện tại gạo đã nấu thành cơm, Mân vương phi đã trở thành quan hàm cao nhất đời này của ta rồi!”
Trong lòng y lúc này ngũ vị tạp trần, bỗng nhiên thấy trên giường rải đầy táo đỏ đậu phộng và long nhãn, hẳn là mang ý nghĩa sớm sinh quý tử đi, y bĩu môi, đây là kẻ không có mắt nào bố trí vậy, y và Mân vương đều là nam nhân, chỗ nào sinh được quý tử chứ, tùy tiện nắm lên một nắm đậu phộng bắt đầu ăn.
Kiêm Vũ vội vàng ngăn cản: “Ngũ gia cái này không thể ăn, đây là đậu mang ý sớm sinh quý tử đấy, không thể ăn!”
Cố Du Ninh búng một hạt đậu phộng vào miệng rồi lại nhét một hạt vào miệng Kiêm Vũ, sau đó vô cùng khinh bỉ nói: “Ta nói ngươi ngốc, ngươi lại cứ không tin, với chỉ số thông minh này của ngươi, về sau xa ta làm sao mà sống hả? Sớm sinh quý tử? Sinh với ai, ta có công năng hay là Vương gia có công năng đó hử!”
Kiêm Vũ chớp chớp mắt: “Phải ha ~ Ngũ gia cùng Vương gia đều là nam nhân, tự nhiên không thể sinh hài tử, là kẻ nào bố trí, đang tỏ vẻ cười nhạo người ta sao?”
Cố Du Ninh khẽ cười mang thâm ý khác, sau đó tựa như không bận tâm tới lửa giận của Kiêm Vũ, nói: “Nghe nói Vương gia có một tiểu thiếp, ba cơ thiếp?”
Kiêm Vũ gật gật đầu “Đúng vậy, có điều Ngũ gia không phải sợ, xem ra Vương gia vẫn thích Ngũ gia nhất!”
“He he…” Cố Du Ninh đột nhiên xoa xoa tay, cười gian giống như một con tiểu hồ ly: “Có thể đi vào vương phủ, khẳng định đều rất xinh đẹp ~ “

Kiêm Vũ nhất thời hết cách, cho y ánh mắt xem thường: “Có xinh đẹp thì cũng đều là thiếp thị của Vương gia mà dù không phải thiếp thị của Vương gia, Ngũ gia ngài hiện tại cũng miễn suy nghĩ linh tinh đi, cho nên ngài vẫn nên đội khăn voan lên đi, lát nữa thôi là Vương gia trở lại đấy.”
“Hứ… Không được thì thôi, sớm muộn gì có một ngày có thể …” Cố Du Ninh lầm bầm nói nhỏ nằm ở trên giường, sau đó đem khăn voan che phủ trên mặt mình.
Kiêm Vũ nhất thời méo mặt muốn khóc: “Ngũ gia muốn làm gì đây?”
“Khăn voan chính là che mặt mà thôi, ta đây cũng không phải đang che sao.” Cố Du Ninh không kiên nhẫn nói: “Ta mệt lắm, ngủ đây.”
Kiêm Vũ sốt ruột: “Nhưng lát nữa…”
“Đừng nói nhảm, nhiều lời vô nghĩa ta liền tìm miếng vải trắng đắp cho ngươi bây giờ.” Y giở giọng đe dọa.
Kiêm Vũ lập tức im bặt, thành thành thật thật đứng ở một bên, còn thật cẩn thận giúp y chỉnh lại chăn.
Dưới lớp khăn, khóe miệng Cố Du Ninh hơi hơi cong lên, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sở Dự trong lòng nhớ thương Cố Du Ninh, tùy tiện uống mấy chén cùng người khác liền nhanh chóng đi về động phòng. Kết quả mới vừa ra cửa liền nhìn thấy Đường Tố Vân cùng thiếp thị Lan Hương đứng ở nơi đó, trong tay còn bưng một cái thực hạp.
Đường Tố Vân mặc y phục phấn hồng, gương mặt cũng trang điểm tỉ mỉ, hòa cùng ánh đèn lồng đỏ rực trong vương phủ càng có vẻ xinh đẹp dị thường, nhìn thấy Sở Dự lại đây, nàng nhanh chóng tiến lên, hơi cúi người nói “Thiếp thân thấy Vương gia uống nhiều quá, đặc biệt làm canh giải rượu mang tới, Vương gia uống chút rồi đi.”
Sở Dự lạnh lùng nhìn nàng, hành động ấm áp như vậy lại không có một chút nào lay động hắn, bởi vì hắn nhớ tới, kiếp trước Đường Tố Vân cũng cầm canh giải rượu ở chỗ này chờ, mà hắn bởi vì cưới nam thê nên lòng chất chứa không cam tại hỉ tiệc uống say gần như không biết gì, trong cơn tức giận thế nhưng ôm lấy Đường Tố Vân đi theo nàng, bỏ lại một mình Du Ninh ở lại tân hôn động phòng.

Đời trước hắn đích thật là uống nhiều quá thế nhưng đời này hắn cực kỳ thanh tỉnh, lúc này hắn mới nhận thấy Đường Tố Vân không phải đơn thuần chỉ là đưa canh cho hắn, mà là cố ý muốn khiến hắn bỏ rơi Vương phi ngay trong đêm tân hôn.
Vừa nghĩ tới nàng cầm “Chứng cứ phạm tội” của mình quỳ gối trước mặt Thái tử, Sở Dự liền nhịn không được cười lạnh, có điều hắn cố gắng bình ổn lửa giận, hôm nay là ngày vui của hắn và Du Ninh, Du Ninh còn đang chờ hắn đấy.
Sở Dự thu hồi ánh mắt đang tạm dừng trên người Đường Tố Vân, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Dứt lời, bước lướt qua nàng, đời trước hắn cũng không có tình cảm với Đường Tố Vân, có điều hắn cho rằng nàng ôn nhu hiền lành lại hiểu rõ đạo lý, thích hợp để ở bên người mà thôi, hiện giờ đối với nàng lại là chán ghét đến cực điểm.
Đường Tố Vân tự tìm mất mặt, xấu hổ đứng ngây tại chỗ, nhìn thân ảnh Sở Dự rời đi không có chút lưu luyến, Lan Hương đỡ lấy nàng, mở miệng an ủi: “Phu nhân, Vương gia nhất định là tâm tình không tốt nên mới như vậy.”
Đường Tố Vân lắc đầu, cười khổ: “Sao tâm tình Vương gia lại không tốt cơ chứ, hiện tại khắp Trường An cũng biết Vương gia chung tình với Vương phi, còn cho y ở cùng một chỗ, ngày sau chỉ sợ chúng ta sẽ không có nơi sống yên ổn.”
“Sẽ không, Vương phi dẫu được sủng ái thế nào thì y cũng là nam nhân… y cũng chỉ là nam nhân mà thôi…” Lan Hương thật cẩn thận khuyên nhủ “Vương gia vẫn coi trọng phu nhân nhất.”
“Nam nhân thì sao?” Trên mặt Đường Tố Vân hiện lên một tia không cam, đưa tay vuốt ve màn treo đỏ thẫm trên cửa, khe khẽ nói “Ngươi xem, màu đỏ này có đẹp không? Đây chính là sắc đỏ mà chỉ có tại thời điểm lấy cưới chính thê mới có thể dùng.”
Đường Tố Vân mím môi, trong lòng càng ngày càng ghen tị, dựa vào cái gì một gã nam nhân có thể thành Vương phi, mà nàng lại chỉ mãi là tiểu thiếp? Sáng sớm phải đến dập đầu châm trà cho y, còn phải cung kính với y mỗi ngày, nàng càng nghĩ càng hận, trên tay cũng càng ngày càng dùng sức, xoạc một cái xé rách màn che xuống đất, nhất thời dọa Lan Hương nhảy dựng. Nàng ta nhanh chóng kéo màn che lên, sau đó nói “Phu nhân, tỷ cũng không thể như vậy, trong vương phủ nơi nơi đều là người, tỷ cũng không thể khiến người ta cảm thấy tỷ đố kỵ tân vương phi. Chỉ có y đố kỵ chúng ta thôi, chứ chúng ta thì không thể.”
Đường Tố Vân cười lạnh, nàng không cam lòng, đều là bởi vì Cố Du Ninh, đều là vì y, không chỉ y trở thành Vương phi mà hiện giờ ngay cả Vương gia cũng không đối xử với nàng như trước.
Nàng! Không! Cam! Tâm!
Dĩ nhiên phẫn nộ của nàng không chút ảnh hưởng đến Sở Dự, hắn có chút không thể chờ được đẩy cửa phòng ra.
Kiêm Vũ bị hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay định lay Cố Du Ninh, lại bị Sở Dự ngăn cản. Hắn kéo khăn phủ trên mặt Cố Du Ninh xuống, yêu thương nhìn gương mặt say ngủ của y, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói với Kiêm Vũ “Ngươi lui xuống đi!”

“Nhưng mà…” Kiêm Vũ nhìn Cố Du Ninh ngủ say như heo con, có chút khó xử: “Vương gia… rượu hợp cẩn còn chưa uống đâu ạ!”
“Không sao, giao cho bổn vương đi.”
Kiêm Vũ có chút sốt ruột đưa mắt nhìn Cố Du Ninh trên giường, nâng chén đưa cho Sở Dự, sau đó cẩn thận từng bước lui ra khỏi phòng.
Kiêm Vũ đi rồi, Sở Dự liền si ngốc ngồi ở bên giường ngắm nhìn người kia.
Dưới ánh trăng cùng ánh nến huyền ảo, người kia man mác tựa như ánh trăng, lấp lánh như những vì sao.
Không ngôn từ nào tả xiết, vật nhỏ này, quả thật là đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Sở Dự liền cứ như vậy nhìn y, từ cái trán đến lông mày, ánh mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở cánh môi đạm sắc, không khỏi hoảng hốt một chút, rung động trong con ngươi càng ngày càng sâu.
Hắn nâng tay đổ rượu hợp cẩn rượu vào trong miệng, một phen ném cái chén đi, nghiêng thân hôn lên sắc môi đạm bạc kia, chậm rãi truyền qua phân nửa chén rượu, lập tức liền luyến tiếc rời đi, ma xui quỷ khiến trộm hôn thêm vài ngụm.
Cố Du Ninh trong lúc ngủ mơ cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo, sau đó lập tức liền có hơi rượu cay tràn vào trong miệng. Y cau mày chép chép miệng, một lúc lâu mới chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú kề sát trước mắt, còn có hơi thở của Sở Dự vấn vương trong gang tấc.
Y trừng to mắt, một lúc sau một tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ Mân vương phủ.
“Áaa! Đồ lưu manh ~ “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui