Vì lời nói hùng hồn của Ngôn Thanh Nhiên mà đã như gió cuốn mây tan tuyên truyền khắp toàn bộ trường.
Dung Tích Triều sau khi nghe được cũng nhịn không được cười một thoáng, trong lòng phi thường không tin, dù sao Ngôn Thanh Nhiên học tập thật sự rất kém, còn có vài điểm chán ghét.
Nghĩ đến lần kia bị Ngôn Thanh Nhiên sờ qua tay, Dung Tích Triều mặt lập tức đen, lắc lắc đầu nhượng chính mình không thèm nghĩ tới đoạn lịch sử kia.
Mấy ngày nay trong trường học đều đồn đãi về lời nói khôi hài của Thanh Nhiên, với khả năng của Ngôn Thanh Nhiên không phải là khôi hài sao?
Ngôn Thanh Nhiên mấy ngày nay không quan tâm tới những người đối với cô cười nhạo cùng với bộ dáng đang xem kịch vui, thực sự là cảm giác chính mình nếu không cho bọn họ xem được việc hay thì thật sự rất muốn xin lỗi họ vì mấy ngày nay chiếu cố mình!
Lạc Chanh Manh kéo kéo ống tay áo của cô, tỏ ý muốn cô đem cái lỗ tai gần đến đây, Ngôn Thanh Nhiên cúi lưng, Lạc Chanh Manh nhỏ giọng nói "Thanh Nhiên, ngươi như thế nào xung động như vậy, vạn nhất thi không tốt thì phải làm sao bây giờ a" Lạc Chanh Manh Manh mang âm thanh nhượng Ngôn Thanh Nhiên nhịn không được nghĩ tới xung động muốn xoa đầu nàng, thêm nữa trong miệng Lạc Chanh Manh còn phun ra hơi nóng, nhượng cái lỗ tai Ngôn Thanh Nhiên thật ngứa, ít ai biết được chổ nhạy cảm của Ngôn Thanh Nhiên chính là lỗ tai.
Lạc Chanh Manh thật sự lo lắng cho Ngôn Thanh Nhiên thi không tốt, trong lòng phi thường lo lắng, trường học này có tình trạng bạo lực học đường, Lạc Chanh Manh cũng đã từng là nạn nhân một lần, nếu như không phải có Ngôn Thanh Nhiên đến cứu, nàng đã sớm bị đánh chết.
Ngày đó Lạc Chanh Manh từ trong WC đi ra liền bị mấy nữ sinh vây bắt lại, trong đó bạn trai của nữ sinh dẫn đầu bởi vì bình thường hay nhìn chằm chằm Lạc Chanh Manh, liền có cảm giác bạn trai của mình bị Lạc Chanh Manh câu dẫn.
Lạc Chanh Manh thực sự là sợ hãi cực kỳ, chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì bị đám người vây quanh chuẩn bị đánh nàng một trận.
"Thực đáng yêu làm sao, ha ha, không để cho ngươi biết mùi lời hại thì ngươi liền cảm thấy nam nhân nào cũng sẽ động tâm với ngươi sao?" Nữ sinh dẫn đầu một phen bóp chặt cằm Lạc Chanh Manh nghiến răng nghiến lợi nói.
Đều là do cái tiểu yêu tinh này nhượng chính lực chú ý của bạn trai nàng từ trên người mình dời đi, trường học này vốn dĩ là nữ nhiều hơn nam, tìm cái bạn trai dễ dàng sao!
Lạc Chanh Manh bị véo nên mặt đều đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm tràn ngập khó chịu.
Vẻ mặt vô tội nhìn nữ nhân trước mắt, nàng muốn làm cái gì? Nghĩ không ra...!
Nữ sinh dẫn đầu nhìn đến hình dạng vô tội của nàng, trong nháy mắt nổi trận lôi đình, âm thanh không mang theo một chút cảm tình đã động thủ.
Mấy nữ sinh lập tức vây đến xung quanh Lạc Chanh Manh mà tung ra quyền đấm cước đá, Lạc Chanh Manh khóc lóc cầu xin tha thứ, các nàng cũng không quan tâm, Lạc Chanh Manh vóc người lại nhỏ nhắn xinh xắn, sức lực thì càng nhỏ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Lúc này một đạo thanh âm từ phía sau truyền vào, "Các ngươi làm gì!" Ngôn Thanh Nhiên thật cẩn thận đi ra từ WC, xong nghe được trong WC nữ có âm thanh đánh nhau, lập tức vọt đi vào, nhìn mấy nữ sinh trước mắt vây quanh một cái nữ sinh nhỏ nhắn khả ái mà động thủ,khuôn mặt đáng yêu đã có bầm tím, lập tức tức giận, nữ nhân này có tội gì mà lại đánh đến như thế!
Vọt đi vào, chặn bắt lấy tay Lạc Chanh Manh, đối với mấy nữ sinh kia liền lạnh lùng nói "Các ngươi lại dám động thủ ta lập tức đi báo cáo lão sư", mấy nữ sinh nghe nói như thế tự nhiên cũng có điểm sợ, dù sao gọi tới gia trưởng các nàng đều sẽ rất lớn chuyện, vì thế lập tức tản ra.
Lạc Chanh Manh nhỏ giọng nức nở, trong lòng ủy khuất cực kỳ, nàng đã làm sai chuyện gì.
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác nữ sinh bên cạnh run rẩy không ngừng, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, thoải mái nói "Không có việc gì, các nàng đã đi rồi, ta mang ngươi tới phòng y tế" Ngôn Thanh Nhiên thực sự là cảm thấy ghê tởm đám kia nữ sinh kia, manh muội tử như thế cũng hạ thủ đánh được.
"Đau nhức đau nhức, ô ô ô, ta đều không biết các nàng là ai, các nàng vì sao đánh ta" Lạc Chanh Manh thực sự là càng ngày càng ủy khuất, âm thanh cũng nhịn không được liền khóc.
Ngôn Thanh Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trấn an nàng."Không sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi" Ngôn Thanh Nhiên quyết định muốn bảo vệ tốt manh muội tử này, bởi vì manh muội tử quá chọc người trìu mến.
Lạc Chanh Manh chớp đôi mắt tràn ngập hơi nước liếc nhìn Ngôn Thanh Nhiên, liếc mắt một cái chính là vạn năm.
Lạc Chanh Manh nhớ tới Ngôn Thanh Nhiên lúc trước, cảm giác được trong lòng ấm áp, khi đó Ngôn Thanh Nhiên giống như là thiên thần, tuy rằng lớn lên không được tốt lắm, nhưng vẫn là nhượng Lạc Chanh Manh an tâm.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tui có vài lời muốn nói: Tốc độ ra chương sẽ tùy vào độ dài ngắn mà tác giả viết cho mỗi chương nhé mọi người.
Nếu chương dài thì 1 ngày/ 1 chương, còn chương ngắn thì 1 ngày/2 chương nhé ^^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...