David nhìn thấy hai em của mình gục đầu không có động tĩnh gì thì liền không giữ được bình tĩnh nữa. Gương mặt giận dữ, phẫn nộ, hắn lập tức muốn xông lên xem xét tình trạng em của mình thế nào.
“Đùng”
Âm thanh một phát súng vang lên từ phía sau lưng David. Ngay bên cạnh cách hắn không xa có một đống đất cát bị bốc tung lên, trên mặt đất cũng để lại một cái lổ lớn. Phía sau lập tức vang lên giọng nói của một tên đàn ông.
- “Đứng im, đừng có làm thêm hành động thiểu năng gì nữa.”
David đang trong tư thế xông tới liền khựng lại giữa chừng. Lý trí nói cho hắn biết, không nên liều lĩnh trong lúc này. Thế nhưng lo lắng cho hai đứa em, David không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi tên thủ lĩnh.
- “Em của ta bị làm sao rồi?! Đừng để ta biết ngươi làm hại gì đến chúng, nếu không… ta có chết cũng phải liều mạng với ngươi!”
Lúc này, ngồi trên trên cùng đống gỗ trong bóng tối, tên thủ lĩnh mới chồm lên trước, hai tay đang dang ra ôm hai cô gái cũng vòng trở lại chống lên gối nhìn David khinh thường nói.
- “Mày đang uy hiếp tao? Một con kiến cũng đòi chống đối với tao?! Nực cười… Hừ!”
Tên thủ lĩnh nói xong liền hừ lạnh một tiếng, sau đó im lặng một hồi lâu. Nhưng dường như đã có suy tính gì đó, hắn liền mở miệng giải thích cho David.
- “Bọn nó không sao, chỉ là hơi ồn ào nên ta cho chúng nó ngủ một chút thôi. Bây giờ thì tới lượt ngươi giao "hàng"!”
David ánh mắt lo lắng nhìn qua hai đứa em nhỏ bên kia, lại nhìn về phía tên thủ lĩnh thì ánh mắt như muốn phun ra lửa. Hắn im lặng không nói gì một lúc lâu.
Tên thủ lĩnh thấy David dường như không có dấu hiệu muốn khai báo. Hắn cau mày một chút, liền giơ tay lên búng một cái âm thanh rõ to.
Lúc này tên đàn em đứng bên cạnh trông giữ hai em của David mới tiến lên, dùng bàn tay tát mạnh vào mặt hai đứa.
“Bốp bốp…”
Âm thanh vang vọng khắp cả nhà xưởng, David hai mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm lấy kẻ vừa đánh em hắn. Nếu như không phải có hai tên đang cầm súng chĩa vào người hắn ở phía sau, David chắc chắn sẽ lập tức xông lên đè hắn ra mà liều mạng.
Hai đứa trẻ bị tát một cái, đầu đều bị nghẹo sang một bên. Đau đớn làm cho chúng liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê. Thế nhưng đôi mắt lờ đờ vì chưa tỉnh táo lại làm cho chúng nó không phân biệt được đây là đâu và tình thế hiện tại cũng chúng là như thế nào.
“Bốp bốp…”
Lại tiếp tục vang lên hai âm thanh chát chúa, tên kia tiếp tục bạt tai lấy hai đứa trẻ chưa đến 16 tuổi. Gương mặt non nớt, trắng trẻo của chúng, dưới ánh đèn vàng cũng có thể thấy rõ được hai dấu tay in chồng lên nhau. Cú tát làm cho gương mặt của hai đứa trẻ lập tức bị sưng phồng, đỏ lên.
Đứa bé trai, một trong hai đứa em của David, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Một hồi sau, nó mới nhớ ra tình hình hiện tại của mình.
“Oa…ưm ưm”
Nhìn khung cảnh âm u đen tối xung quanh nó lập tức hoảng sợ khóc lên. Tiếp theo đó, đứa bé gái vừa tỉnh táo lại cũng khóc theo. David đau lòng nhìn hai em không kìm được hét lên.
- “Dendi! Ami! Đừng khóc! Có anh hai ở đây rồi!”
Hai đứa trẻ nghe được âm thanh quen thuộc của David lập tức quay đầu xung quanh tìm kiếm. Ngay khi nhìn thấy được thân ảnh của hắn, mV26hPx chúng nó như nhìn thấy được hi vọng vừa khóc vừa liên tục gào thét.
“Ưm… ưm…”
Bị khăn bịt lấy miệng, hai đứa trẻ gào thét chỉ là những tiếng kêu không rõ.
- “Thế nào?! Vừa lòng rồi chứ? Bây giờ thì đến lượt ngươi lấy ‘hàng’ ra!”
Bàn tay của David đã siết chặt lại vì phẫn nộ, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Thế nhưng không được bao lâu thì hắn liền buông lỏng như đã đầu hàng.
- “Phòng 409, khu chung cư Bristol, đường Maria, thành phố LoDa”
David giọng nói thì thào, có bất lực, có chán nản mà nhiều nhất chính là áy náy và khổ sở. Hắn đã suy nghĩ nhiều ngày giữa hai lựa chọn nhưng hai đứa em nhỏ đối với hắn vẫn là trên hết.
- “Chỉ có như vậy thôi à?! Thông tin những người còn lại thì sao? Còn Lệnh bài thành lập Lính Đánh Thuê với giấy khế ước nhà đất đâu?”
David không kìm được phẫn nộ hướng về tên thủ lĩnh quát lớn.
- “Ta không biết, thời gian quá ngắn ta không hỏi được. Bọn họ đều có đề phòng không ai nói cho ta cả.”
Tên thủ lĩnh nghe David nói xong liền suy nghĩ một chút. Sau đó ngã người ra sau, hai tay lại vòng ra phía sau ôm lấy hai cô gái hai bên. Hắn giọng nói lười biếng như phàn nàn mà nói với David.
- “Ngươi làm việc hiệu suất quá chậm, kết quả này để ta rất không hài lòng. Nhưng mà nghĩ lại thấy ngươi cũng có cố gắng cho nên, ta sẽ làm phước cho ngươi một chút. Giờ thì ngươi có thể qua thăm em mình rồi, hơn nữa sẽ lại được ở cùng với chúng nó luôn. Có vui không? Ahahaha”
Nói xong hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, vung tay lên ra hiệu cho đám đàn em bắt đầu làm việc.
David khuông mặt hoảng sợ, lập tức muốn lao tới tên thủ lĩnh. Thế nhưng phía sau hai tên đàn em lập tức tiến lên, một tên kìm kẹp lại hắn, một tên khác đứng bên cạnh súng chỉa vào đầu David.
Điều hắn lo sợ nhất đã tới, David đôi mắt tuyệt vọng nhìn lấy họng súng đang chĩa vào đầu mình. Hắn tức giận quay đầu nhìn tên thủ lĩnh mà lớn giọng gào thét lên.
- “Chúng ta đã giao dịch xong tại sao ngươi không làm theo ước định?!”
Tên thủ lĩnh bước chậm từng bước đi xuống đống cây gỗ, hai cô gái bên cạnh cũng đứng dậy đi theo sau hắn. Vừa đi hắn vừa bình thản nói.
- “Ngày hôm qua, ta nói yêu cầu giao dịch là thông tin của ba người, một Lệnh bài thành lập đội Lính Đánh Thuê và một giấy khế ước nhà đất. Thế nhưng ngươi nhìn xem mình đem về cái gì? Điều kiện giao dịch của ngươi đã không đáp ứng được thôi.
Nhưng đừng lo, ta cũng chỉ là muốn ngươi ở vài ngày thôi. Sau khi xong việc thì sẽ thả các ngươi ra thôi. Không ai sẽ làm phiền ngươi nữa.”
David nghe tên thủ lĩnh nói, lại nhìn xung quanh tình huống thì trong lòng cảm giác bất lực càng lúc càng dâng lên, không còn sức lực để tiếp tục vùng vẫy.
Cũng ngay lúc này, tên đứng sau lưng đang kìm giữ David cảm thấy hắn đã không phản kháng nữa mới từ từ buông tay ra. Sau đó vừa đưa tay đẩy David về phía hai đứa em của hắn vừa ra lệnh.
- “Đi!”
David bị đẩy đi, không thể làm gì khác bước nhanh về phía em mình. Hai đứa trẻ bây giờ ắt hẳn đã hoảng sợ đến tột cùng rồi.
Nhanh chóng tiến lại cởi trói cho hai đứa, David nhẹ nhàng vòng tay ra ôm lấy chúng vào lòng. Vừa xoa đầu vừa cố gượng cười trấn an bọn chúng.
- “Không sao đâu, ổn rồi. Có anh hai ở đây rồi. Dendi ngoan, Ami cũng ngoan đừng khóc nữa…”
Nhìn hai đứa trẻ gương mặt lấm lem, tiều tụy. Trong mắt cũng đều là một mảnh hoảng sợ. David không nhịn được trong lòng đau xót. Chúng nó vẫn còn quá nhỏ những chuyện như thế này là quá sức chịu đựng đối với chúng.
Trái ngược lại với David, tên thủ lĩnh lúc này gương mặt bình tĩnh. Khóe miệng mỉm cười ngoắc tay gọi lại một tên đàn em dặn dò.
- “Gọi người đi đến địa chỉ tên kia vừa nói kiểm tra. Nếu thuận tiện thì “giải quyết” luôn, kiếm thêm một ít thù lao.”
- “Dạ rõ, Chu ca.”
Tên đàn em nghe nói xong lập tức cúi đầu hô lớn. Đợi cho tên thủ lĩnh đưa tay lên phẩy phẩy, hắn mới lập tức xoay người rời đi.
Chờ cho tên đàn em đi, hắn rồi mới lấy điện thoại ra bấm gọi.
- “Bẩm báo Đường chủ, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Ta đang cử người đến nơi xem xét tình hình.”
Bên trong điện thoại lập tức truyền lại một giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông.
- “Ừm, ngươi làm rất tốt. Nếu thuận tiện thì giải quyết mục tiêu luôn. Chúng ta giao dịch lần này, điều kiện sau khi giải quyết được mục tiêu rất quan trọng cho việc mở rộng Hồng Môn Hội. Mấy lão đường chủ khác cũng đang măm me ta nơi này rồi. Cho nên ngươi phải cố gắng nhanh chóng hoàn thành! Biết không?”
- “Dạ rõ. Đường chủ xin yên tâm, ta sẽ giao lại kết quả hoàn mỹ cho ngài.”
Dù là đang gọi điện, tên thủ lĩnh cũng không nhìn được gật đầu cúi mình lia lịa. Bấy nhiêu đó đã đủ để thấy rõ thái độ của hắn đối với tên “Đường chủ” kia thế nào rồi.
Một hồi bị dặn dò vài thứ không quan trọng xong, tên thủ lĩnh cuối cùng cũng cúp máy. Cất điện thoại vào túi, hắn vừa cười lớn vừa xoay người đi về phía sau, dang rộng hai tay ôm lấy hai cô gái trẻ nóng bỏng bên cạnh đi vào cửa sau của nhà xưởng. Để lại nơi này chỉ còn bốn tên đàn em của hắn với ba anh em nhà David.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...