Thông qua sóng tinh thần, Đình Tấn phát hiện Ameerah đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Nàng điên cuồng vung tay giơ chân đá cao hướng về phía hắn công kích và không có vẻ gì là muốn dừng lại, chẳng khác nào hắn chính là kẻ tử địch trong mắt nàng vậy.
"Lưu Thủy Gia Tốc"
Đình Tấn lập tức kích hoạt kỹ năng gia tốc, bức chân gấp gáp, liên tục lùi về sau, còn miệng không ngừng gào lên, kêu gọi Ameerah.
- “Ameerah, bình tĩnh. Thứ mà người đang nhìn thấy trước mặt là ta đấy, đừng công kích nữa.”
Hai mắt nhắm nghiền để tập trung sử dụng sóng tinh thần, Đình Tấn phải vừa lộn người né tránh đòn gối của Ameerah, vừa phải liên tục nhắc nhở, kêu gọi nàng ngừng ra tay với hắn.
- “Hội… hội trưởng. Là ngươi thật sao?”
Sau vài lần nhắc nhở, Ameerah rốt cuộc mới lấy lại được một chút bình tĩnh. Tuy nhiên, giọng điệu trong lời nói của nàng vẫn còn đang run rẩy rất nhiều, chứng tỏ nỗi sợ hãi của nàng vẫn còn tại đó.
- “Phải rồi, đừng sợ… cứ bình tĩnh đứng im tại chỗ thôi. Những người khác cũng nhắm mắt lại đi, đừng để cho mình bị ảo giác ảnh hưởng làm mất bình tĩnh.”
Đình Tấn nhỏ giọng trấn an Ameerah. Đồng thời hắn cũng chậm chạp ngồi dậy, hướng về phía nàng bước từng bước nhẹ nhàng đi đến.
Sau một hồi bị người nhà ám hại, trên gương mặt Đình Tấn đã có thêm hai vết thương nhỏ đang rỉ ra máu tươi. Đây cũng là nhờ hắn phản ứng cực nhanh, làm ra hành động để tránh né đòn công kích của Ameerah.
Vì nên hắn chỉ phải nhận lấy một ít ảnh hưởng từ nội khí của nàng bộc phát ra mà thôi. Chứ nếu không thì chỉ với khả năng phòng thủ bằng da bằng thịt yếu ớt của hắn, phỏng chừng Ameerah cũng không cần dùng đến đòn thứ hai là đã đủ để đánh nổ đầu hắn rồi.
Khoảng cách từ vị trí của Đình Tấn tới vị trí của Ameerah cũng không quá năm mét, nhưng nếu không có sóng tinh thần thì chắc có lẽ thứ hắn nhìn thấy cũng không đơn giản chỉ là năm mét khoảng cách.
Do vậy nên rất nhanh thì hắn đã đến bên cạnh Ameerah để đưa tay nắm lấy bàn tay đang lạnh cóng và run lên vì sợ hãi của nàng.
Ameerah nhắm chặt mí mắt lại, thân thể cương cứng, trân người lên. Có thể thấy thứ mà nàng nhìn thấy ở vị trí của Đình Tấn lúc nãy đã làm nàng kinh hoảng biết nhường nào.
Xúc giác từ bàn tay truyền đến bất chợt làm hai bờ vai nhỏ gầy của nàng càng run mạnh thêm. Bất quá, sau một vài giây tiếp nhận cảm giác ấm áp từ thân nhiệt của Đình Tấn truyền tới, Ameerah mới yên lòng, không còn sợ hãi nữa.
Nàng hơi hé mí mắt ra, muốn tiếp tục quan sát khung cảnh xung quanh bên ngoài, nhưng vừa mở mắt là thân ảnh một con vật khổng đồ đang đứng trước mặt mình làm khuôn mặt nàng trắng bệch, nhắm tịt mắt lại ngay sau đó.
- “Mọi người thắt chặt đội hình lại, đứng gần vào nhau. Tay nắm tay để không bị ảo ảnh mê hoặc mà công kích người nhà.”
Đến lúc bấy giờ, Rose mới nhận ra nguy hiểm tiềm ẩn bên trong tấm màn ảo giác này. Nàng nhanh chóng thông qua máy liên lạc báo cho mọi người phương hướng giải quyết.
Những người khác cũng hiểu ý, theo như hướng dẫn mà dang ngang hai tay, lùi từng bước nhỏ về phía sau. Trong khi đang nhắm mắt, chỉ thấy một màu đen tối tăm, bọn họ chỉ có thể hoàn toàn dựa vào trực giác và xúc giác để nhận biết những người xung quanh.
Khi cảm giác đã cầm nắm được một bàn tay nóng ấm của những người đồng đội, bọn họ mới dần siết chặt lại đội hình hơn, đến khi đội hình chỉ còn lại là một vòng tròn không đến ba, năm mét thì mới ngừng lại.
- “Ameerah, người nhìn thấy cái gì vậy?”
Tiêu Phương giọng nói có chút tò mò mà hỏi. Bản thân nàng lúc này cũng không nhìn thấy gì khác ngoài biển máu vô bờ. Thế nên nàng trong lòng cũng thắc mắc, không biết thứ gì mà lại có thể làm cho một đối thủ mạnh mẽ, có thể đánh ngang cơ với mình bị kinh hãi đến như vậy.
- “Một… một tên người gián khổng lồ. Rất gớm ghiết, ta còn nghe được mùi hôi từ trên người của hắn bốc lên nữa.”
Ameerah khó khăn lắm mới gượng nói ra những hình dung đại khái về cảnh tượng mà nàng đã nhìn thấy lúc nãy.
- “Ảo ảnh này dựa trên tâm lý của các ngươi mà tạo ra kẻ địch. Các ngươi sợ hãi thứ gì nhất thì bọn chúng sẽ lợi dụng thứ đó để hù dọa, khiến các ngươi mất bình tĩnh thôi.”
Long hai tay kẹp lấy cánh tay của Terrell và Louis, tranh thủ lên tiếng giải thích hiện tượng kì lạ này để phổ cập tri thức cho mọi người.
- “Được rồi, chờ ta, để ta phá cái màn ảo ảnh này xem tên kia còn có thể làm được gì.”
Đình Tấn sau khi đã ổn định lại được đội hình thì không chần chờ chút nào, nhanh chóng tập trung tinh thần truyền đạt mệnh lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ công kích tới cô gái Angela trước mặt mình.
Nhưng khi hắn nhìn lại vị trí cũ trước đó mà hắn đã phát hiện ra đối phương thì bóng dáng của Angela đã biến đi đâu mất tăm, không còn tại vị trí cũ nữa.
Sử dụng sóng tinh thần dáo dát ngó xung quanh tìm kiếm một lúc lâu, kết quả vẫn là không phát hiện cô nàng Angela đó đâu. Điều đó không khỏi làm cho Đình Tấn có cảm giác thật giống như nàng ta đã bốc hơi khỏi nơi này mất rồi.
Lắc đầu bỏ qua vấn đề này, Đình Tấn không chú trọng vào việc phá giải ảo cảnh nữa mà chuyển dời sự chú ý sang đám người đang tụ tập bên cái hồ máu trước mặt.
Dù sao nơi đó cũng là mục tiêu chính của đám người này, thế nên chỉ cần đánh vỡ được hàng phòng ngự ở chỗ đó thì chắc hẳn cô gái kia thế nào cũng phải xuất đầu lộ diện thôi.
‘Linh Hồn Chấn Động’
Mệnh lệnh cho 4 trong số 10 tên Bộ Xương Cung Thủ sử dụng kỹ năng tuyệt mệnh của chúng, Đình Tấn lần này quyết tâm muốn phá thủng bức tường vong linh đang bảo vệ nhóm bốn người bên kia.
‘Phốc phốc…’
Ngay tức khắc sau đó, bốn mũi tên đặc biệt kích cỡ to lớn hơn sáu mũi tên khác nhanh như chớp rời khỏi dây cung, không chờ cho thân thể của bốn tên Bộ Xương Cung Thủ tan rã thì chúng đã va chạm với đàn vong linh của kẻ địch.
Đáng tiếc lúc này đây Đình Tấn phải nhắm mắt để quan sát mọi chuyện thông qua sóng tinh thần. Nếu không thì ắt hẳn, hắn sẽ có thể thấy được cảnh tượng một tia sáng từ ngọn lửa linh hồn, thứ được những tên Bộ Xương Cung Thủ dồn vào trong mũi tên đó, lóe trong đêm tối mịt mù, thiếu ánh sáng giữa hang động.
Nói thì chậm, nhưng kì thực mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Mũi tên mang theo hiệu ứng của kỹ năng ‘Linh Hồn Chấn Động’ như muốn xé rách không gian, đâm thẳng vào trong đội hình của bức tường vong linh bảo vệ đám người đang làm nghi thức triệu hồi.
- “Hả?! Đây là…”
Ở một góc tối phía trên trần hang động, Angela tận mắt chứng kiến một tia chớp lóe lên từ bên trong đội hình của nhóm người Đình Tấn. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy tia chớp đó xuyên thủng qua tám tên vong linh đang bao vây, chặn đỡ công kích để bảo vệ cho đám thuộc hạ của nàng.
Sự việc xảy ra quá chớp nhoáng khiến Angela cũng không kịp trở tay. Đến một giây sau, nàng mới kịp thoát khỏi cơn chấn động, mặt biến sắc mà vung tay triệu hồi thêm vong linh.
Đồng thời cũng ra lệnh cho đám vong linh còn sống sót co cụm đội hình lại để ngăn trở sự uy hiếp đến từ bốn mũi tên đặc biệt đó.
‘Xoạt… hự…’
Dù rằng Angela đã rất nhanh làm ra động thái chống đỡ, nhưng rất tiếc tốc độ của mũi tên quá nhanh. Một trong số bốn mũi tên đặc biệt đó đã cắm lên lưng một tên trùm áo choàng.
Lực đẩy mạnh mẽ từ mũi tên truyền tới, đẩy bay hắn về phía trước, ngã nhào vào trong cái hồ máu.
- “Á… á… cứu… cứu…”
Ngay khi vừa rơi vào trong đó, những dòng máu đỏ tươi kia như có sinh mệnh riêng của mình, chúng vươn ra những cái vòi nhỏ dài, luồng lách, đâm vào trong tất cả các khe hở trên cơ thể của tên đàn ông trùm áo choàng kia.
Đau đớn truyền tới khiến tên đàn ông kia gào lên thảm thiết, nhưng cũng không quá lâu tiếng hét của hắn cũng nhanh chóng lịm dần, đến khi im bặt đi và không còn tiếng động.
Trên hồ máu lúc này chỉ còn lại một cái áo choàng, nhưng không thấy thân xác của gã đàn ông đó đâu. Giống như hắn đã hoàn toàn bị hút khô đi rồi bốc hơi mất.
Chuyện này cũng lọt vào trong mắt của Angela, thế nhưng gương mặt của nàng cũng không có biểu lộ gì quá nhiều.
Dù rằng chết mất một tên thuộc hạ nhưng cũng nhờ có những hành động kịp thời trước đó mà ba mũi tên ‘Linh Hồn Chấn Động’ khác của đám Bộ Xương Cung Thủ, đã bị chặn đứng lại sau khi đâm xuyên qua người của một tên vong linh thứ 12. Kết quả như vậy thì vẫn còn tốt hơn so với việc cả bốn tên thuộc hạ đều bị giết.
Angela không biết là, nếu như không phải nàng nhanh chân ẩn nấp lên trên trần của hang động thì phỏng chừng mục tiêu của bốn mũi tên đó đã nhắm ngay nàng mà tới rồi.
Với tốc độ chớp nhoáng như vậy thì nàng dù có dùng hết tốc độ để né tránh cũng không kịp, nói chi đến việc nàng còn chưa hoàn toàn nhận ra được sự nguy hiểm của nó lúc ban đầu.
Chính vì sau khi chứng kiến được sự nguy hiểm của đám Bộ Xương Cung Thủ này, Angela liền trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Nàng đã không còn xem thường đối thủ nữa và lập tức bắt tay vào, sử dụng toàn lực tiêu diệt tên vong linh pháp sư trước mặt mình.
- “Ta, kẻ đến từ nơi tối tăm đó. Ta nhân danh quỷ dữ, kêu gọi những điều không thuần khiết ở tận sâu trong linh hồn của ngươi…”
Một câu lời chú quen thuộc phát ra từ trong miệng của Angela. Đôi mắt trắng xám của nàng chăm chú nhìn thẳng về phía bóng dáng một người đang đứng trong hàng ngũ kẻ địch, miệng lại tiếp tục đọc ra phần còn lại của câu chú ngữ.
- “…chính ta mới là chủ nhân của ngươi… chúa tể của những điều xấu xa. Vậy nên hãy đến đây và gặp kẻ chủ nhân của ngươi đi, hỡi kẻ tôi tới hèn mọn kia…”
‘Xoẹt…’
Một ánh sáng chớp nhoáng thoát ly khỏi cặp mắt của nàng, bay thẳng và nhập vào đầu của kẻ mà nàng đang nhắm tới nãy giờ.
Tiếp theo đó, Angela không ngừng tay, nhanh chóng mệnh lệnh cho quân đoàn vong linh đã bị hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ của Đình Tấn tàn sát chỉ còn lại không tới 20 tên, tiến về phía đội hình của đối phương.
Cùng lúc Angela vừa thi triển xong kỹ năng thì Đình Tấn cũng đã nhận ra được ý đồ của kẻ địch chắc chắn là muốn câu chân, giữ bọn họ lại không cho thoát ly khỏi nơi lối ra đường hầm này.
Thông qua sóng tinh thần, hắn phát hiện nhóm vong linh đang co cụm phòng thủ từ đầu đến giờ đã cất bước đi tới, rõ ràng là đang chuẩn bị tiến công.
- “Các ngươi cẩn trọng, đối phương đang đẩy mạnh tiến công. Cứ áp sát vào một bên vách đá để phòng thủ đi, chờ ta phá được bẫy ảo cảnh của đối phương trước đã.”
Đình Tấn không chần chờ chút nào, mau chóng kích hoạt máy liên lạc để thông báo cho những người còn lại trong đội.
Hắn cũng không quên ra lệnh cho hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ cùng với sáu tên Bộ Xương Cung Thủ kia tiếp tục đẩy mạnh càn quét, chém giết vong linh của kẻ địch, nhanh chóng tiếp cận đám người trùm áo choàng kín người kia để ngăn cản bọn họ.
Nói đoạn, hắn tiếp tục cắt máu chuẩn bị triệu hồi vong linh. Thế nhưng đúng lúc này, trong khi mọi người đang lui về một bên vách đá bên cạnh lối ra đường hầm thì Rose lại đột ngột buông bỏ đội hình tiến đến gần bên cạnh hắn.
Cảm nhận được có người đến gần mình, Đình Tấn hơi nhíu mày, xoay đầu dò xét sóng tinh thần về phía sau. Nhận ra người đang tới là Rose, hắn mới buông lỏng đề phòng, chỉ là đôi chân mày có hơi nhíu nhíu lại rồi cất giọng hỏi thăm.
- “Chuyện gì vậy Rose?”
Rose không nói gì chỉ là chậm rãi đi tới bên cạnh Đình Tấn, khoảng cách đôi bên dần dần rút ngắn theo từng giây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...