Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Bởi vì giọng rên rỉ lúc này bất chợt vang lên, lại thêm khu đường hầm này rất chật chội nên âm thanh vọng lại làm cho Đình Tấn cũng khó lòng mà phân biệt ra được phương hướng nguồn gốc của nó.

Hắn cầm trong tay đèn pin rọi sáng xung quanh mình, mắt cảnh giác quan sát. Thế nhưng ngoài cánh cửa và những bức tường đá thì hắn cũng không phát hiện ra được thứ gì khác lạ nữa. Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền chuyển hướng ánh mắt của mình về phía cánh cửa trước mặt này.

Một mình một người ở trong một con đường hầm tối đen như mực, lại thêm tiếng rên rỉ của trẻ con truyền tới từ phía sau cánh cửa phòng làm hắn cảm thấy nơi này càng lúc càng trở nên quỷ dị, khó lường.

Rút ra con dao găm vắt ở phía sau lưng, Đình Tấn một tay cầm đèn pin một tay khác cầm dao găm phòng thủ trước ngực.

"Khống Vật Thuật"

Hít sâu một hơi như để lấy can đảm sau khi chuẩn bị xong tất cả, Đình Tấn vận dụng kỹ năng đẩy nhẹ cánh cửa gỗ này ra.

‘Kẽo kẹt…’

Tiếng trục cửa cũ kỹ ma sát với nhau do lâu năm bị rỉ sét vang lên cực kì chói tai trong bầu không khí tĩnh lặng ở nơi đường hầm này, tựa như một viên đá rơi vào bên trong mặt hồ tĩnh lặng, làm dấy lên vô số gợn sóng.

‘Vù vù…’

Bất thình lình, một cơn gió nhẹ thổi lướt qua gương mặt của Đình Tấn, cảm giác lạnh lẽo truyền tới làm đầu óc của hắn đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đứng giữ khoảng cách với cửa phòng khoảng hai mét Đình Tấn dùng đèn pin rọi vào, soi sáng không gian đen tối bên trong. Làm hắn có chút ngờ vực là trong căn phòng này lại không hề có bất cứ kẻ hở nào để gió có thể luồng từ bên ngoài vào được.

Nhưng điều đó cũng không làm hắn bận tâm nhiều. Cầm đen pin trong tay, Đình Tấn bước chậm từng bước, thái độ rất cẩn trọng đề phòng mà đi vào bên trong căn phòng này.

Trong phòng không có một tia sáng nào, tất cả mọi thứ như bị phủ lên một tấm màn đen tăm tối. Ánh sáng theo chiếc đèn pin trong tay Đình Tấn soi từ bên ngoài cửa vào, làm rõ cảnh tượng trong phòng góp phần làm cho người ta sợ hãi.

Đây là một căn phòng giam, diện tích chỉ khoảng 10 mét vuông. Tại góc phòng bày biện một vài cái thùng gỗ, nằm ngang dọc đổ nát lung tung, phỏng chừng chính là thứ để chứa đựng cho người bị giam đi phóng uế.

Trên mặt đất rơi lả tả lấy rất nhiều đồ vật lẫn lộn, đại bộ phận nhìn qua đều là các loại rác rưởi vô dụng, ví dụ như mảnh vải rách mục nát, vài ba mảnh gỗ hoặc bát đĩa vỡ vụn, ngoài ra còn có một vài mảnh vỡ thủy tinh không rõ nguyên gốc của nó là cái gì…

Gần cửa phòng là một chiếc giường sắt, trên đó vẫn còn lưu lại một vài mảnh vải ga giường đã bị mục nát theo thời gian dài. Đình Tấn ngửi thấy toàn bộ mọi thứ trong căn phòng này đều tràn ngập một cái mùi ẩm mốc rất khó chịu và đặc biệt hơn nữa là những nơi bị ánh sáng chiếu qua, hầu như không một chỗ nào không thấy vết máu khô đã hoàn toàn chuyển sang một màu đen như mực.

Đang lúc Đình Tấn chăm chú quan sát xung quanh thì bất thình lình…

- “Hihihi…”

Một tiếng cười đùa của trẻ con lại vang lên bên tai hắn.

Lập tức xoay người lại phía sau, nơi nguồn gốc của tiếng cười mà hắn đã nghe được, Đình Tấn chỉ trông thấy một bóng đen lướt ra bên ngoài cửa phòng.


- “Cái quỷ gì vậy?!”

Sự quỷ dị liên tục xảy ra xung quanh mình, làm Đình Tấn không kịp nhận rõ chuyện gì đang diễn ra ở nơi tăm tối u ám này. Cảm giác cứ như hắn đang lạc vào trong một ngôi nhà bị ma ám vậy.

Bất thình lình, suy nghĩ này xuất hiện trong đầu làm Đình Tấn đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó chính là những oan hồn đang lang thang ở bên ngoài khu nghĩa trang mà hắn đã từng gặp qua trước đó.

Ý tưởng nảy ra làm đôi mắt Đình Tấn lóe lên một tia sáng. Không hề do dự chút nào, hắn nhắm mắt bắt đầu tập trung phát tán sóng tinh thần của mình ra để dò xét.

- “Hihihihi…”

Giọng nói của đứa trẻ kia lại tiếp tục vang lên, Đình Tấn theo phương hướng âm thanh truyền tới, bắt đầu khuếch tán sóng tinh thần ra để dò xét.

Ngay tức khắc, khi sóng tinh thần bao phủ ở một góc tối trong căn phòng, gần bên chân của chiếc giường, Đình Tấn thông qua sóng tinh thần liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé.

Đối phương là một cậu bé trai gầy ốm, độ khoảng chừng 12 tuổi, tay chân chỉ còn da bọc xương, vẻ mặt cúi gầm xuống, chen vào giữa hai chân làm Đình Tấn cũng không nhìn rõ được gương mặt của cậu bé.

- “Ngươi là ai?”

Đình Tấn cất giọng hỏi.

Nhưng một lúc sau, đứa bé kia vẫn cúi gầm mặt vào hai chân của nó, không nói một lời nào đáp lại.

Hơi suy nghĩ một chút Đình Tấn mới dùng đèn pin rọi vào chỗ của nó. Và đúng lúc ánh sáng vừa chiếu rọi qua, đưa trẻ bất thình lình ngẩng đầu lên. Đến bây giờ Đình Tấn mới nhìn rõ được diện mạo của đứa trẻ này, trái tim của hắn cũng không kìm được mà đập nhanh lên liên hồi.

Tất cả đều là vì da thịt màu trắng xám chỉ thuộc về người chết, ở trên mặt hốc hác của nó đều đã bị bong tróng ra gần hết. Trông rất ghê rợn, thậm chí còn có cả máu tươi đang nhỏ giọt ra bên ngoài, còn khủng bố hơn rất nhiều lần so với nhưng linh hồn lang thang mà Đình Tấn đã bắt gặp qua trước đó ở nghĩa trang bên ngoài.

Đứa trẻ như được một bàn tay nâng đỡ đứng dậy, đôi mắt màu đen ngòm của nó vẫn còn đang nhìn chằm chằm Đình Tấn từ đầu đến giờ. Đang lúc Đình Tấn định lên tiếng hỏi dò thì đứa trẻ bất ngờ lại gào thét một tiếng rất chói tai.

- “Áaaaa...”

Đầu óc của Đình Tấn cũng cảm thấy ong ong lên một hồi lâu, tai hắn bị tiếng hét kia làm cho tê liệt, không thể nghe được gì ngoài tiếng động như tiếng ong vò vẽ kêu.

Bước chậm từng bước đi về phía trước mặt Đình Tấn, đôi mắt của đứa trẻ này vẫn trừng trừng mở ra, bàn chân nó đạp lên mặt đất đến đâu thì đều để lại dấu chân, nhuộm đẫm máu tươi đến đó.

Đình Tấn vẻ mặt ngưng trọng, mắt tuy nhắm nhưng hắn vẫn có thể ‘nhìn’ thấy thông qua sóng tin thần dò xét, tay cầm đèn pin của hắn lúc này đã chuyển đổi thành khẩu súng laser mini, một tay khác thì cầm dao găm đan chéo trước ngực tiến vào trạng thái phòng thủ.

Và rồi không hề có dấu hiệu báo trước nào, đứa trẻ bất ngờ lướt tới trước mặt Đình Tấn. Đúng vậy, nó lướt đi giữa không trung, chân không chạm đất chứ không còn bước đi như trước nữa.

‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’


Không một chút nào do dự hay chần chờ, Đình Tấn lập tức bóp cò bắn xối xả đạn laser vào đứa trẻ kia. Nhưng một màn kế tiếp làm hắn chấn kinh không ngớt.

Những viên đạn laser khi vừa chạm đến cơ thể của đứa trẻ thì đều xuyên thủng qua phía sau lưng nó, thế nhưng có một điều là chúng không hề để lại một vết thương nào ở nơi vừa xuyên qua trên cơ thể đứa trẻ.

Đứa trẻ cứ như vậy mà bay sát lên trước mặt Đình Tấn, một tay vung ngang tát vào mặt của hắn.

Đình Tấn chỉ cảm thấy, giống như có một bàn tay vô hình đánh lên mặt của mình. Lực lượng cũng không quá mạnh chỉ làm cho hắn bị chao đảo đi ngang sang một hai bước mà thôi.

Tiếng rống giận của đứa trẻ lại vang lên, dường như nó rất không hài lòng vì không thể đánh bay được Đình Tấn. Chính vì thế mà nó tiếp tục bay tới rồi vung tay đánh lên người Đình Tấn, tốc độ lần này nhanh hơn rất nhiều.

"Lưu Thủy Gia Tốc"

Tuy nhiên, đã mắt phải một lần Đình Tấn đã rút ra được kinh nghiệm cho mình. Hắn kích hoạt kỹ năng gia tốc, đồng thời lại có thêm kỹ năng hỗ trợ "Vận Phong Thuật" vẫn còn đang thi triển từ trước đó nên đã kịp thời nhún người nhảy sang một bên, làm cho đòn đánh này của đứa trẻ đã đánh vào trong không khí.

Hơn thể nữa, trong lúc nhún nhảy, hắn còn vung tay sử dụng dao găm trên tay của mình cắt ngang qua phần chân của đứa trẻ.

- “Áaaaaa…”

Dường như đã bị cú vung chao chém tới này của Đình Tấn làm cho bị thương, đứa trẻ trở nên giận dữ hơn hét lớn một tiếng tiếp tục bay vồ tới Đình Tấn như muốn liều mạng.

"Khống Vật Thuật"

Đình Tấn trong lúc bị dồn ép đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu hắn đã không thể chạm vào linh hồn, vậy thì sử dụng sóng tinh thần sẽ có khả năng đó hay không. Nghĩ vậy hắn liền không hề chậm trễ tung ra kỹ năng "Khống Vật Thuật" nhằm vào cậu bé.

Như bị một bàn tay to lớn túm lấy cổ họng, đứa trẻ mang theo vẻ mặt hốt hoảng, vừa hét lớn vừa liều mạng vùng vẫy tay chân trong không khí, muốn trốn thoát sự khống chế từ bàn tay vô hình kia.

Thấy vậy Đình Tấn cũng liền hiểu ra, mình đã hoàn toàn tìm ra phương pháp khắc chế cho linh hồn thể này rồi. Vậy là hắn cũng không lo lắng bị đứa trẻ này làm hại nữa, "Khống Vật Thuật" cũng từ từ giải trừ.

Được giải thoát, đứa trẻ ngay tức khắc bay lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với Đình Tấn. Đôi mắt của nó mang theo một vẻ hốt hoảng, sợ hãi, bồn chồn, lo lắng, điên cuồng… rất nhiều cảm xúc mặt trái, tiêu cực đều được Đình Tấn nhìn rõ ràng ở bên trong tròng mắt chỉ có một màu đen đó. Điều này không khỏi làm cho hắn có một chút tò mò về đứa trẻ này.

Vẫn giữ tư thế phòng thủ, Đình Tấn xoay chuyển bước chân bước chậm từng bước đi về phía đứa trẻ. Mỗi khi hắn tiến thêm một bước thì đứa trẻ lại bay lùi về sau một chút, giữ vững khoảng cách hơn năm mét với hắn, thái độ cũng thay đổi không còn hung hãng như trước nữa mà đã trở nên cẩn thận đề phòng hơn.

Đình Tấn cũng bị tình huống này làm cho kinh ngạc không ngớt. Hắn ngừng lại bước chân đứng im tại chỗ, thông qua sóng tinh thần ‘nhìn’ thẳng vào cặp mắt như một lỗ đen vũ trụ của cậu bé rồi mở miệng cất giọng hỏi.

- “Ngươi là ai?”


Bất quá, lần này cũng giống hệt như lần trước đó, cậu bé cũng không hề lên tiếng trả lời mà chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đang sợ hãi với khả năng có thể bị hắn dùng con dao găm đầy tia sét kia chém mình một cái nữa hay bị bàn tay vô hình túm lấy cổ họng.

- “Báo cáo chỉ huy, báo cáo chỉ huy, đội Vansy, Hieman, Trần Hạo phát hiện một người còn sống bị giam trong một căn phòng. Xin chờ chỉ thị.”

Đúng lúc Đình Tấn định tiếp tục lên tiếng hỏi lại thì giọng nói của Vansy bất ngờ vang lên từ trong máy liên lạc. Tiếp theo sau đó, Rose lập tức trả lời lại ngay.

- “Chỉ huy nghe rõ. Tình hình của người bị giam thế nào? Có nhận dạng được đối phương hay không?”

- “Báo cáo, tình trạng của người này rất nguy cấp, cơ thể suy nhược quá độ, thiếu nước trầm trọng. Đã xuất hiện triệu chứng giảm nhịp tin, giãn đồng tử trong mắt.”

Giọng nói ngưng trọng của Vansy đáp lại. Điều này làm cho Rose nhận ra tình huống đã rất cấp bách rồi. Nàng không tiếp tục chần chờ làm trễ nải thời gian nữa, nhanh chóng thông qua máy liên lạc ra lệnh.

- “Toàn đội gấp rút tập trung trở lại vị trí của Vansy. Tấn, ngươi nghe rõ không? Nếu có thể thì nhanh chóng trở lại giúp chúng ta, kẻ bị giam giữ này rất có thể biết rõ một số thông tin quan trọng của tổ chức Black Angel này.”

Đình Tấn nghe Rose nói xong, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía linh hồn của cậu bé trai đang bay lơ lửng trên không kia. Mắt hắn đảo quanh một vòng suy nghĩ điều gì đó, xong thì mới kích hoạt máy liên lạc đáp lại.

- “Nghe rõ, ta sẽ lập tức tới ngay.”

Nói đoạn, hắn buông lỏng cơ thể, thu hồi vũ khí lại vào trong người rồi bước chậm từng bước đi ra ngoài cửa. Linh hồn của cậu bé kia trong lúc đó vẫn luôn cẩn thận nhìn lấy hắn.

Không biết tại sao, Đình Tấn đột nhiên có một loại cảm giác, linh hồn của cậu bé trai này rất đáng thương. Mặc dù đã chết nhưng cũng không thể thoát khỏi nơi này, giống như hắn đã bị nguyền rủa.

Ngoài ra, sau khi đã tiếp xúc rất nhiều linh hồn lang thang ở nơi này, hắn còn bạo dạng suy đoán thêm một điều, có lẽ thảm trạng bề ngoài của linh hồn chính là minh chứng cho tình trạng của bọn họ trước lúc chết.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu bé trai này trước khi chết đã trải qua một quãng thời gian rất đáng sợ. Từ vẻ bề ngoài ốm yếu gầy gò mình chứng cho việc nó đã bị bỏ đói, đến việc da mặt bị bong tróc chảy đầy máu tương nói rõ nó có thể bị người nào đó tra tấn trước khi chết.

Đình Tấn không thể nào tưởng tượng ra lại có một người nào ác độc đến mức đi hành hạ một đứa trẻ một cách tàn nhẫn đến như vậy. Đến mức mà khi đã biến thành một linh hồn, nó vẫn còn lưu lại những kí ức và cảm giác sợ hãi khi bị người khác làm đau.

Mang theo tâm tình trầm trọng trong người, Đình Tấn thu hồi sóng tinh thần của mình, bước ra khỏi căn phòng giam này rồi đóng cửa lại, như để trả cho cậu bé kia bầu không khí yên tĩnh vốn có của nó.

Có một chuyện hắn vẫn phân vân khi đóng cửa, đó chính là có nên để cửa mở cho cậu bé kia rời đi nơi này hay không, vì trước đó hắn đã nghe được tiếng nó rên rỉ đòi được thả ra ngoài.

Bất quá, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn cuối cùng cũng quyết định đóng cửa vì cậu bé đã không còn thuộc về thế giới này nữa rồi. Cứ để nó ở lại trong căn phòng thì tốt hơn là để nó đi ra bên ngoài gây hại, làm sợ hãi người khác.

Cầm đèn pin rọi đường bước đi trở lại theo con đường cũ, Đình Tấn rất nhanh thì đã bắt gặp được bóng dáng của Rose và Đỗ Lễ. Hai người bởi vì khởi hành từ sớm nên dĩ nhiên đã đi trước hắn được một quãng đường.

Bước chân nhanh hơn đuổi theo hai người, Đình Tấn cùng bọn họ hội họp với nhau tiến về con đường hầm nơi thuộc diện dò xét của nhóm ba người Vansy.

- “Ngươi có phát hiện gì không?”

Trên đường đi, Rose thuận tiện mở lời hỏi thăm Đình Tấn.

- “Một vài chuyện kì quặc mà thôi. Không có thông tin gì đặc biệt cả.”

Đình Tấn hờ hững đáp lại, dường như chuyện của linh hồn cậu bé trai kia làm cho hắn không được vui vẻ cho lắm. Ở nơi cuối con đường hầm đó vẫn còn có hai căn phòng khác.


Bất quá, trước khi rời đi, hắn có nhìn lại cửa bề ngoài của hai căn phòng đó. Tất cả đều không khác gì với cửa phòng giam của cậu bé kia, lại thêm bọn chung ở cùng một khu với nhau thì không nói hắn cũng đoán biết được hai căn phòng đó cũng là để giảm giữ, tra tấn những con người xấu số như cậu bé kia nên có vào thì cũng không làm được gì ngoài việc làm cho lòng mình càng trầm trọng thêm thôi.

Thấy thái độ của Đình Tấn dường như không muốn nói như vậy thì Rose cũng không gặng ép hỏi gì thêm. Nàng chỉ bình thản nói về tình hình của mình.

- “Chỗ của chúng ta cũng là tới một căn phòng giống như phòng kho để lưu trữ thức ăn, trong đó không có gì đặc biệt ngoài mấy túi đồ ăn đã bị mục nát…”

Vừa tăng tốc bước chân đi nhanh, ba người vừa nói chuyện trao đổi với nhau về những điều mình đã phát hiện ở trong khu đường hầm rộng lớn Bm5fYiJ này.

Không đến 10 phút sau, ba người đã tới được nơi con đường hầm mà nhóm Vansy đã đi vào. Trước cửa đường hầm có hai người Hieman và Trần Hạo đứng đợi sẵn để dẫn đường.

- “Mau theo ta, người bị giam kia chắc sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Thấy Đình Tấn đi tới nơi này, Trần Hạo vội vàng tiến lên túm lấy hắn lôi kéo mà đi. Làm vậy thì cũng không có gì lạ, tất cả cũng bởi vì Đình Tấn trong mắt bọn họ là một con người thần kỳ, từ thuốc chữa thương cho tới những phép thuật triệu hồi vong linh mạnh mẽ kia làm hình tượng hắn trong lòng bọn họ càng thêm thần bí hơn.

Rose và Đỗ Lễ cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ với thái độ của Trần Hạo đối với Đình Tấn, tuy vậy nhưng bọn họ cũng không nói gì nhiều. Với lại Rose thì cũng đã ngầm thừa nhận điều này, bởi lẽ chính nàng cũng là người đề ra yêu cầu cho Đình Tấn tới nơi này trợ giúp một tay.

Quanh co, rẽ trái, quẹo phải mấy hồi, rốt cuộc nhóm người Đình Tấn cũng đã thấy được căn phòng giam mà Vansy đã từng đề cập. Bên trong căn phòng được bao trùm bởi một mảnh màu đen, nhưng may nhờ có ánh đèn từ mấy chiếc đèn pin chiếu rọi làm cho mọi thứ cũng không đến nỗi tối tăm, giơ tay không thấy được năm ngón.

Ở giữa căn phòng là Vansy đang quỳ một gối bên cạnh một người đàn ông ăn mặc rách rưới nằm trên mặt đất. Vẻ bề ngoài của người này trông có chút thảm, tay chân chỉ còn da bọc xương, cổ tay và chân có rất nhiều vết hằng do bị trói lâu ngày.

Gương mặt hốc hác, gò má và hốc mắt hãm sâu vào bên trong xương sọ, còn bờ môi thì khô héo đến trắng bệt. Đây chính là triệu chứng của người bị bỏ đói bỏ khát lâu ngày, dẫn đến cơ thể kiệt quệ héo rút dần dần.

- “Ngươi cho hắn uống thuốc chữa thương của ta rồi à?”

Đình Tấn sau một hồi quan sát thì mới lên tiếng hỏi dò Vansy. Hắn dựa vào bờ môi còn vươn lại chút ít giọng nước màu đỏ hồng nên đưa ra phán đoán như vậy.

Vansy cũng không giấu giếm mà gật đầu xác nhận.

- “Phải, tình trạng của hắn rất không ổn rồi. Mắt lờ đờ, nhịp tim suy giảm, hô hấp rất yếu. Nhớ lại thuốc chữa thương của ngươi cũng rất thần kỳ nên mới quyết định cho hắn uống một bình cầm hơi. Tuy nhiên tình hình có vẻ không khả quan cho lắm. Hắn vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn hồi phục lại.”

- “Thuốc chữa thương chỉ có tác dụng khôi phục vết thương mà thôi. Tên này bị suy nhược cơ thể, nên thuốc chữa thương cũng không có tác dụng gì nhiều đâu, cùng lắm là chữa lành mấy vết thương trên người hoặc nội tạng trong cơ thể của hắn.”

Thở ra một hơi thật dài, Đình Tấn vừa lắc đầu vừa trầm giọng nói. Quả thật tình trạng của người đàn ông này không thể nào được chữa khỏi hoàn toàn mà chỉ nhờ vào thuốc chữa thương. Trừ phi hắn được đưa đến bệnh viện để cấp cứu truyền dịch thì may ra mới may mắn thoát chết.

Nhưng với tình cảnh đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ bí mật cấp quốc gia thì nhóm người Đình Tấn không thể nào làm được chuyện đó. Đình Tấn cứ như vậy mà ngồi bên cạnh tên đàn ông đáng thương kia mà trầm tư suy nghĩ.

Đúng lúc này, nhóm người David, Terrell và Louis cùng với người dẫn đường là Hieman lần lượt thay phiên nhau bước vào trong căn phòng. Bọn họ chỉ đi sau nhóm của Đình Tấn một chút nên đến bây giờ mới kịp tới nơi này tập họp.

Bọn họ có chút tò mò đi tới bên cạnh nhóm người đang tụ tập xung quanh tên đàn ông xấu số này mà hỏi thăm tình hình. Bất chợt, David nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia thì lập tức liền bị hấp dẫn sự chú ý.

Hắn nghiên trái, nhìn phải, chăm chú quan sát gương mặt của người đàn ông kia một lúc, đôi chân mày thì càng lúc càng nhíu chặt lại, tựa như đang lục lọi trong trí nhớ bị phủ bụi của mình một chi tiết nào đó đã quên mất.

- “Long?”

Bất chợt, miệng hắn đột ngột bật thốt ra một cái tên đầy lạ lẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui