Chỉ trong khoảnh khắc nháy mắt đó, Đình Tấn đã trông thấy một vật nhọn lóe lên ánh sáng kim loại, đồng thời vật đó cũng đang hướng về phía ngực của mình mà đâm tới.
Theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, Đình Tấn hơi nghiêng người lách qua một bên. Hai cánh tay của hắn cũng đồng thời được đưa ra, đẩy mạnh một cái về phía bóng đen này.
‘Roẹt…’
Chiếc áo thun của Đình Tấn bị vật nhọn sắc bén kia cắt ngang qua một cái, để lại một lỗ hổng to tướng trước ngực hắn. Nhưng may mắn nhờ có cú đẩy lúc nãy mà khoảng cách giữa hắn và bóng đen đã được kéo dài ra một đoạn.
Bóng đen khi phát hiện hành động của mình đã thất bại thì lập tức mượn nhờ phản lực từ cú đẩy của Đình Tấn, nhanh chóng di chuyển sang một hướng khác rồi lùi về phía sau.
Bốn người còn lại trong nhóm của Đình Tấn lúc này mới kịp hoàn hồn, nhận ra có kẻ tấn công. Bọn họ đồng loạt đặt thùng thuốc đang bê trên tay xuống đất, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Cùng lúc đó, bóng đen cũng đã dừng lại ở khoảng cách hơn 10 mét, đứng đối diện trước mặt nhóm người Đình Tấn. Bộ dáng và diện mạo của hắn lộ rõ trong mắt của những người có mặt ở đây.
Hắn là một tên thanh niên trạc tuổi với Terrell, sở hữu mái tóc màu đen, dáng người cao gầy. Trong tay hắn vẫn còn đang vung vẫy lấy hai thanh dao găm quân dụng, thứ đã cắt ra một lỗ hổng trên áo của Đình Tấn.
Dường như có quen biết với người này, ngay khi gã Thượng sĩ Nguyen Hang nhìn thấy rõ được bộ dáng của đối phương thì vội vàng đứng ra chặn trước mặt, rồi quát lớn một tiếng.
- “Hieman, ngươi đừng có làm bậy. Đây là người dPJ3qaf1 mới, bọn họ còn chưa gặp Đại Tá John đâu.”
Thái độ của tên Hieman này rất lãnh đạm trước sự hăm dọa của gã Thượng sĩ Nguyen Hang. Hắn chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.
- “Tránh ra đi, chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta cũng chỉ hơi tò mò, muốn thử sức một chút với những nhân vật ‘đặc biệt’ mà Đại Tá John phải mời đến tham gia nhiệm vụ sắp tới thôi.”
Hieman vừa nói xong thì ở trong bụi cây, phía sau lưng hắn cũng chậm rãi đi ra thêm bốn người khác nữa. Bọn họ bao gồm ba nam một nữ, đều rất trẻ tuổi.
Trong số bốn người này có một tên thanh niên dáng người rất cao to, không hề thua kém Terrell là bao nhiêu.
Đình Tấn hơi hơi nheo mắt lại, nhìn lấy những tên thanh niên trẻ tuổi này. Rất có thể, đây là những người trong đội đặc nhiệm mà Nguyen Hang trước đó đã nói.
Đảo mắt nhìn lướt qua bốn người vừa mới bước ra từ trong lùm cây, giọng Đình Tấn trầm thấp, lạnh lẽo nói.
- “Các ngươi muốn gì?”
Hieman nghe được câu hỏi của Đình Tấn thì không nhịn được, phì cười một cái. Hắn liếc mắt nhìn qua tên thanh niên có mái tóc xanh trắng bên cạnh, như dò hỏi ý.
Trông thấy hành động của Hieman, gã Thượng sĩ Nguyen Hang chợt nhớ ra điều gì nên vội vàng lên tiếng.
- “Vansy, ngươi nên suy nghĩ kỹ. Một hồi nếu như lỡ tay làm xảy ra chuyện lớn, để Đại Tá John biết được thì các ngươi không thể gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Tên thanh niên có tên gọi Vansy, chính là kẻ có mái tóc màu xanh trắng mà Hieman mới vừa nhìn qua hỏi ý. Đồng thời hắn cũng là người cầm đầu nhóm người thanh niên này.
Dường như lời hù dọa của Nguyen Hang đối với nhóm thanh niên này không tác dụng gì mấy. Vansy nghe hắn nói xong thì biểu hiện trên gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt đáp lại.
- “Chúng ta sẽ ra tay có chừng mực, ngươi cũng không cần phải xen vào đâu Nguyen Hang. Đừng nghĩ mình thường xuyên ở bên cạnh Đại Tá John thì chúng ta sẽ sợ ngươi.”
Lời nói của tên Vansy này không chỉ làm cho gã Thượng sĩ Nguyen Hang khó chịu, mà ngay cả Đình Tấn cũng không nhịn được phải nhíu mày.
- “Các người thật sự muốn gây sự với bọn ta?”
Đình Tấn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn lấy hai tên thanh niên Vansy và Hieman, lạnh giọng hỏi lại.
Bất quá, câu hỏi này của Đình Tấn chẳng khác nào đã làm cho nhóm thanh niên kia buồn cười thêm.
Không giống như những tên côn đồ trong Hồng Môn Hội mà Đình Tấn đã gặp trước đó. Nhóm thanh niên này đều là những người quân nhân có năng lực đặc biệt, lại được huấn luyện khắc khổ từ nhỏ cho nên thực lực dĩ nhiên phải rất mạnh mẽ hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Điều đó cũng vô tình làm cho lòng kiêu ngạo và tự trọng của bọn họ cao hơn rất nhiều so với những người quân lính khác.
Thế mà vừa qua, nhóm của Đình Tấn đã bác bỏ yêu cầu của Báo Đen để đến đây tham gia tập huấn, chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới.
Chuyện như vậy thì chẳng khác nào cả đội của hắn đã khinh thường, đánh giá thấp những người quân nhân trong đội đặc nhiệm này.
Vả lại những tên thanh niên này vẫn còn quá trẻ tuổi, suy nghĩ của bọn họ đôi khi rất đơn giản, làm sao có thể so sánh được với một kẻ đã trải qua hai đời người như Đình Tấn.
Hieman trông thấy những món hành lý và thùng thuốc đang bay lơ lửng ở phía sau đám người Đình Tấn thì cũng đã suy đoán ra năng lực của đối phương. Hắn càng không khách sáo, mở miệng nói một câu châm chọc.
- “Này, đừng có tự đánh giá cao mình quá được không. Ngươi nghĩ rằng chỉ cần có cái năng lực khuân vác đồ kia thì sẽ có thể kéo theo một đám tạp nham đi thể hiện khắp nơi được sao? Bớt có ảo tưởng đi, thằng nhóc à.”
Câu nói này của Hieman lập tức khơi dậy cơn giận trong lòng của những người trong tiểu đội của Đình Tấn. Phải biết ngoài Ameerah ra, thì trên người những người còn lại trong nhóm đều mang ân huệ của Đình Tấn.
David và Terrell thì được hắn cứ mạng người thân yêu nhất của bọn họ. Còn Louis thì được hắn cho một gia đình, chỉ dạy cho cách sử dụng năng lực của mình. Bây giờ nghe được Đình Tấn bị người khác lăng mạ, làm sao bọn họ có thể nhịn được.
David càng là nghiến chặt hai hàm răng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn lấy Hieman. Hắn siết chặt nắm tay mình, đã nhịn không được bước lên một bước, dường như muốn xông tới cho đối phương một trận vì những lời đã nói.
Tuy nhiên giữa chừng thì bị Đình Tấn đưa tay ra ngăn cản lại.
- “Đây cũng là ý của các ngươi sao?”
Đình Tấn đưa mắt nhìn về phía tên thanh niên to con đang ngơ ngác đứng nhìn xung quanh và một gã thanh niên khác có chút uể oải, lười biếng, đang gối hai tay ra sau đầu. Bộ dạng của hai người này có vẻ như cũng không quan tâm lắm đến chuyện va chạm lúc này.
Nghe Đình Tấn hỏi vậy, gã thanh niên lười biếng kia mới uể oải lên tiếng.
- “Hm, ta là bị mấy người này kéo tới đây, đừng có lôi ta vào rắc rối. Mấy người các ngươi muốn làm gì thì làm nhanh đi. Đêm qua đã bị chỉ huy phá giấc ngủ rồi, bữa nay ta còn phải ngủ bù lại nữa... hơ hơ…”
Nói xong, hắn còn nhịn không được ngáp dài một cái. Tên to con bên cạnh cũng nhanh chóng phụ họa.
- “Ừ, ta cũng giống Đỗ Lễ thôi. Mấy người các ngươi làm gì làm lẹ đi, bọn ta không nhúng tay.”
Tên to con này vừa nói dứt câu thì liền đưa tay kéo gã Đỗ Lễ lười biếng ở bên cạnh lùi lại phía sau một chút.
Lúc này, Đình Tấn lại chuyển dời ánh mắt của mình về phía cô gái duy nhất trong nhóm, người có mái tóc dài màu đỏ tự nhiên trông rất nổi bật này.
Bất quá, cô gái này dường như không hề chú ý đến lời nói của hắn mà vẫn chăm chăm nhìn lấy những món đồ vật đang bay lơ lửng được điều khiển bằng kỹ năng "Khống Vật Thuật".
Đã xác định được những người có ý đồ với mình, ánh mắt sắc bén của Đình Tấn lại nhìn về phía Hieman và Vansy.
Lúc này, hắn mới trầm giọng nói.
- “Ta cho các người một cơ hội cuối cùng. Rời đi và chuyện này ta sẽ xem như là chưa từng xảy ra. Đừng để những suy nghĩ trẻ con của các người làm ảnh hưởng đến kế hoạch sắp tới của bọn ta.”
Nói đoạn, Đình Tấn liền lẩm bẩm trong đầu một tiếng.
"Vận Phong Thuật"
‘Vù vù…’
Một cơn gió thổi qua khắp cả người của hắn. Ngay tức khắc, Đình Tấn liền vận dụng tinh thần làm thành một sợi dây, nối liền đến từng người trong nhóm của mình.
David, Louis, Terrell và Ameerah đột nhiên cảm giác như có một cơn gió vừa thổi vào trong người của mình, một cảm giác khoan khoái khó tả lan tràn ra khắp cơ thể.
Trong khoảnh khắc đó, cả bốn người đều có một cảm giác như ‘cả thân thể bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cơn gió’.
- “Ahahaa…”
Cùng lúc đó, Hieman cười lớn một tiếng rồi cất bước đi chậm về phía Đình Tấn.
- “Này, ta không biết ngươi là dựa vào đâu lại bình tĩnh được tới như vậy đấy. Hay là ngươi thử chỉ có ta xem, các người ngăn ta bằng cách nào… đi”
Vừa đi hắn vừa ngoáy tai mình, đồng thời cũng chậm rãi cất tiếng, thái độ lơ đễnh, bất cần đời.
Thế nhưng khi chỉ còn cách Đình Tấn không đến 5 mét, cũng là thời điểm hắn vừa nói xong một chữ ‘…nào’ thì đột nhiên. Hieman bất ngờ gia tốc, lướt qua bên cạnh gã Thượng sĩ Nguyen Hang đang đứng chặn giữa hai phe, rồi lao nhanh về phía Đình Tấn.
Gã Thượng sĩ Nguyen Hang chỉ cả thấy một cơn gió vừa lướt qua vai mình một cái, sau đó thân ảnh của Hieman ở trước mặt hắn đã không thấy đâu nữa.
Cả Đỗ Lễ và tên thanh niên to con Trần Hạo, cùng với những người trong tiểu đội của Đình Tấn đều bị bất ngờ về độ nham hiểm của Hieman. Bọn họ cũng không ngờ rằng, hắn lại có thể làm ra một hành động lợi dụng lúc người ta không chú ý mà đánh lén, bỉ ổi như vậy.
Chỉ riêng có Vansy và cô gái tóc đỏ Tiêu Phương thì dường như đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Hai người vẫn bình tĩnh, gương mặt không biểu tình mà quan sát cục diện.
Bất quá, sự bình tĩnh của hai người này cũng không duy trì được lâu…
Ngay khi Hieman vừa lướt qua người của gã Thượng sĩ Nguyen Hang được một bước, thì cũng là lúc một bóng đen từ trong nhóm của Đình Tấn lướt nhanh về phía hắn.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Hieman, một bàn tay càng lúc càng phóng đại lên, úp vào cả gương mặt, che mất đi một bên mắt trái của hắn. Tốc độ quá nhanh làm cho hắn cũng không kịp đưa ra bất cứ hành động chống trả nào.
Ngay sau đó, một lực lượng mạnh mẽ không thể kháng cự từ bàn tay kia truyền đến, làm cho cả thân thể của Hieman không chỉ bị chặn lại, mà còn ngã về phía sau.
Tầm nhìn của hắn hoàn toàn bị đảo lộn. Hieman không thể nhìn thấy được gì ngoài bầu trời trong xanh và những tán lá cây sum suê xung quanh. Chỉ trong chớp mắt, một cảm giác đau đớn từ đầu và khắp cả người liền truyền đến đại não của hắn.
‘Ầm…’
Một tiếng động va đập giữa cơ thể con người với mặt đất vang vọng ra khắp cả một khu vực rừng cây rậm rạp này.
Đầu của Hieman bị một cánh tay đè ép, lún vào sâu trong mặt đất mềm bên dưới.
Một màn này đều đã làm cho cả nhóm thanh niên trong đội đặc nhiệm và tên Thượng sĩ Nguyen Hang kia kinh ngạc đến trợn cả hai mắt ra vì khó tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...