Ở trong lều chỉ huy, Chu Quốc Tường mượn nhờ camera gắn trên mũ bảo hộ của đám Lính Đánh Thuê này mà nhìn thấy toàn bộ quá trình tàn sát của Tu La Huyết Chiến Sĩ.
Tất cả những người đang có mặt bên trong lều trại này khi nhìn thấy những màn được camera thu lại kia đều im lặng không nói nên lời nào.
Chu Quốc Tường bây giờ đã có chút hối hận, trong lòng tự trách mình ‘Vì sao lúc đầu không ra tay bắt giữ rồi ép hỏi bọn chúng luôn’.
Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Có trách cũng có thể trách hắn chỉ vì quá tự tin khi ở trên địa bàn của mình, mà đã chủ quan để cho cả nhóm người Đình Tấn chạy mất.
Nhìn thấy từng tên Lính Đánh Thuê bị giết một cách thê thảm và tàn bạo nhất. Chu Quốc Tường cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh cũng không ngừng tuôn ra.
Hắn là sợ rằng một khi chuyện này thất bại, kết cục của hắn cũng sẽ không khác với những tên Lính Đánh Thuê kia là mấy.
Nhưng ngay khi hắn mượn nhờ camera của một tên Lính Đánh Thuê đã chết mà nhìn thấy một màn Đình Tấn ngã xuống.
Hắn kích động, nhảy dựng lên rồi kéo lấy cổ áo tên đội trưởng đội Lính Đánh Thuê Thợ Săn, hét lớn vào mặt đối phương.
- “Nhanh cử người tới bắt sống hắn cho ta. Nhanh lên!”
Vừa nói hắn vừa vung tay chỉ vào màn hình.
Tên đội trưởng lúc này gương mặt đã âm trầm muốn chảy ra nước. Hắn vừa mất đi chín tên đội viên chuyên nghiệp, nào đâu có tâm trạng để ý quan sát màn ảnh nữa.
Cho nên đến khi nhìn đến chiếc tivi được tên Chu Quốc Tường chỉ rõ, hắn mới nhìn thấy đối phương cũng đã ngã xuống rồi.
Hắn âm thầm tính toán nếu như so sánh với số tiền mà tên Chu Quốc Tường sẽ trả cho đội của hắn khi phi vụ này thành công thì vẫn còn thiếu rất nhiều mới bù đắp lại được.
Chưa kể đến sau phi vụ lần này, có thể hắn sẽ phải ẩn cư một đoạn thời gian để tìm người khác đắp vào.
Đây chẳng phải chuyện xách tiền đi mua đồ mà chính là đi tìm người có năng lực lại phải biết liều mạng.
Trong đầu cứ luẫn quẫn suy nghĩ như vậy làm hắn không nhịn được mở miệng nói với tên Chu Quốc Tường.
- “Lần này người của ta đã chết hết, ngươi phải bồi tiền gấp ba lần số tiền trước đó chúng ta đã thỏa thuận!”
Đôi mắt tên đội trưởng lạnh lùng chăm chú nhìn lấy tên mập đang đứng trước mặt mình.
Tên Chu Quốc Tường bây giờ đã gần như là điên cuồng. Cái ảo tưởng ‘Đình Tấn chính là cơ hội để mình trở thành bá chủ thế giới’ cứ lẫn quẫn trong đầu, làm sao hắn còn quan tâm đến chuyện chút ít tiền bạc này.
Hắn không hề suy nghĩ gì lập tức bật thốt ra hứa hẹn.
- “Được! Nhanh chỉ huy đi, xong việc ngươi muốn bao nhiêu ta liền cho ngươi bấy nhiêu. Nhanh làm việc!”
Nghe được Chu Quốc Tường nói xong, tên đội trưởng gương mặt cũng giãn ra không ít. Hắn mới gằn giọng nói.
- “Nhớ lời ngươi đã nói! Nếu như muốn chơi trò lật lọng với ta thì ngươi nên cẩn thận cái mạng của mình đi.”
Hâm dọa vài câu xong, hắn lập tức cầm máy bộ đàm lên, liên hệ với trưởng nhóm của những tên Lính Đánh Thuê dự bị được phân công đóng giữ ở ngoài đường cao tốc bắt đầu tiến tới, lùng bắt.
…
- “Ư…”
Louis lờ đờ mở mắt, dùng hai tay cố chống đỡ thân mình ngồi dậy. Thế nhưng một cơn đau như bị xé rách da thịt truyền từ phía sau lưng đến, làm hắn không nhịn được rên lên một tiếng.
Thân thể hắn đổ ập xuống mặt đá, nằm rạp trở lại. Tay chân như bị rút đi hết sức lực không nhấc lên nổi.
Đầu của hắn bây giờ cũng đang giật băng băng liên hồi như có ai đó đang dùng búa đóng đinh vào.
Đây là di chứng do hóa hình mang lại, cũng là do vết thương từ vụ nổ đầu đạn rocket chưa kịp khôi phục hoàn toàn.
Hắn mở mắt quan sát tình hình xung quanh thì lập tức bị kinh hoảng khi phát hiện David và Đình Tấn đều nằm trên đất cách đó không xa.
Cả người của bọn họ toàn là vết máu, kể cả mặt đất xung quanh cũng vương vãi không ít vũng máu lớn.
Louis lập tức dùng hết sức lực còn lại trong người chống đỡ thân thể mình đứng dậy. Cơn đau đớn xé rách lại truyền tới đại não hắn.
- “Aaaa…”
Thế nhưng lần này, hắn không hề dừng lại hành động của mình, chỉ liều mạng la lên như muốn trấn áp cơn đau đớn đang truyền tới.
“Hộc… hộc… phù”
Cuối cùng hắn cũng đứng lên được, cả thân thể rệu rã mà thở gấp liên hồi.
Vết thương trên lưng vừa kéo da non bây giờ lại bắt đầu rươm rướm từng vệt máu, nhưng hắn cũng không màng đến những chuyện này nhiều.
Khom lưng để giảm bớt cơn đau, Louis bước từng bước loạng choạng tiến lên.
5m đoạn đường bây giờ đối với hắn dường như là cả trăm cây số. Nhưng sau một hồi cố gắng, Louis cũng đã tới được bên cạnh Đình Tấn và David.
Hắn đưa tay kiểm tra mạch trên cổ của hai người. Sau khi đã cảm thấy mạch vẫn còn đập tốt, hắn mới âm thầm thở phào một hơi.
Hiện tại đã gần 6 giờ sáng, mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở phương đông. Louis tuy rằng rất mệt mỏi nhưng hắn biết rằng nếu tiếp tục ở lại đây thì chắc chắn cả nhóm sẽ chỉ có một con đường chết.
Hắn cố gắng gồng mình, lôi kéo từng người vào một góc kín đáo do hai tảng đá lớn nằm kề nhau tạo thành.
Với khoảng cách đến hơn 10m, Louis gần như tiêu tốn toàn bộ sức lực của mình mới hoàn thành công việc này.
Nhưng vẫn chưa dừng lại tại đó, hắn tiếp tục tìm thêm một ít cành cây còn lá để che chắn xung quanh.
Thật khó có thể tin, một chàng trai vẫn chưa 18 tuổi lại có thể làm hết những chuyện này trong tình trạng cơ thể đang suy yếu như vậy.
Dù cho là Louis có được Lycan huyết thống thì chưa chắc hắn có thể làm được điều đó. Phải nói tất cả đều là dựa vào ý chí ngoan cường của hắn.
30 phút sau, gió tuyết vẫn cứ thổi lùa vào bên trong hốc đá này. Louis gần như kiệt sức, co rút lấy thân thể mệt mỏi ngồi dựa lưng vào tảng đá.
Hai tay hắn vương ra ôm lấy cổ của hai người vào ngực mình, giữ nhiệt cho họ.
Mí mắt hắn nặng dần, nhưng mỗi lần sắp ngủ quên Louis lại cắn mạnh vào môi mình. Đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại một chút.
Bây giờ bọn họ chỉ có chờ đợi cho kì tích có thể xảy ra…
Một hồi lâu sau.
Louis đã cắn muốn nát bờ môi nhưng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang ập đến.
"Gâu gâu..."
Bỗng nhiên ngay khi hắn sắp không chịu đựng được nữa thì phía bên ngoài vang vọng lại tiếng chó sủa liên hồi.
Điều này làm cho dây thần kinh đang buông lỏng của Louis lập tức căng lên. Hắn lập tức đặt David và Đình Tấn nằm xuống sau đó lồm cồm bò ra ngoài quan sát tình hình.
Nhìn đến phương xa, nơi con đường cao tốc mà bọn họ định đi đến, có một đám người đang lục tục chạy tới, dẫn đầu là vài tên mang theo chó săn.
Louis gương mặt trầm xuống, trong lòng thấp thỏm lo âu, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Hắn tập trung đến nỗi máu tươi từ khóe miệng chảy ra ngoài liên tục nhưng vẫn không hề hay biết.
Nghĩ mãi không ra cách nào, tình huống hiện tại cũng đã bị dồn vào đường cùng, Louis cắn răng nhắm mắt lại bắt đầu tập trung nhớ lại những lời Đình Tấn đã chỉ dạy hắn trước đó, kêu gọi sức mạnh của Lycan trong tim mình.
Hơn 10 phút sau…
“Gâu gâu gâu…”
Tiếng chó sủa càng ngày càng gần, Louis tâm trạng cũng càng lúc càng hoang mang, lo lắng. Bởi vì hắn không tìm được thứ đó nữa, giống như nó đã hoàn toàn biến mất khỏi người của hắn rồi vậy.
Nhìn đối phương khoảng cách chỉ còn chưa đến 20m là sẽ tiếp UEHBz3L cận mình, Louis quay đầu nhìn lại trong hốc đá hai người vẫn còn đang nằm bất tỉnh, mê mang.
Đôi mắt gân đỏ nổi lên che kín cả tròng trắng, miệng hắn lẩm bẩm như muốn nói ra hết những thứ được giấu kín trong tâm khảm của mình.
- “Có lẽ đây sẽ là lần cuối ta được nói chuyện, cũng có lẽ các ngươi sẽ không thể nghe hay trả lời được những lời sắp nói của ta… Thế nhưng ta vẫn muốn hỏi cho các ngươi một chút.
Chúng ta vẫn sẽ mãi là anh em chứ?”
Giọng nói khàn khàn mà thì thào như muốn hỏi rõ David và Đình Tấn đang nằm bất tỉnh bên trong hốc đá.
Nhìn chăm chú bọn họ một hồi lâu, Louis bổng dưng nhếch miệng cười như đã có câu trả lời cho mình.
Louis ngẩng đầu lên nhìn về phía đám người đang xông tới kia, sau đó đưa tay rút ra con dao găm vắt ở sau lưng mình, từ từ đứng dậy.
Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt cũng đã không còn hoang mang, lo lắng gì nữa chỉ có sát khí và sát khí.
- “For The Alliance”
Miệng lẩm bẩm một tiếng, Louis cầm ngược lấy dao găm, dùng hết sức lực còn lại mà phóng nhanh về phía bên cạnh, nơi mà bọn họ đã chiến đấu với đội Lính Đánh Thuê Thợ Săn trước đó.
Như kì tích xảy ra, Louis tốc độ dường như đã trở lại thời kì toàn thịnh. Nhưng có thể, tất cả chỉ là chứa đựng trong ý nghĩa một câu nói của cùng đó của hắn.
‘Vì anh em, vì gia đình [The Alliance]’
---
Trong lòng bây giờ có rất nhiều cảm xúc khi viết ra câu nói cuối cùng đó.
Hi vọng có người sẽ hiểu được tâm trạng ẩn sau nụ cười cuối cùng đó của Louis.
Chúc các bạn đọc vui ^_^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...