Sau một lúc cãi nhau chán chê, hai mẹ con nhà nào đó mới nhận ra vẫn còn một bé thỏ đang nhìn họ.
Mẹ của Long Thần Vũ - Lâm Nhu - ho nhẹ lấy lại hình tượng rồi hỏi:"Bé con, ba mẹ con đâu?"Hà Diệu Linh còn chưa kịp mở miệng thì Long Thần Vũ đã chen vô:"Ba em ấy mất rồi, mẹ cũng không còn nữa!!""Con tên là gì?""Em ấy tên là Hà Diệu Linh!!""Có mình con ở đây sao?""Em ấy ở đây một mình!!""Sao con lại ngồi ở đây?""Em ấy đợi bình minh!!""Tiểu tử thối, câm miệng!!!"Lâm Nhã giận giữ gầm lên.
Thằng oắt con này lúc nào cũng khiến phu nhân quý tộc ta đây tức giận.
Long Thần Vũ khoanh tay bĩu môi ngoảnh mặt làm ngơ.
Thấy vậy, Lâm Nhã bèn vươn móng vuốt chà đạp khuôn mặt của con trai rồi mới tiếp tục tươi cười nói với Hà Diệu Linh:"Linh Linh à, con trai dì nhiều lúc nó cứ hâm hâm dở dở chập mạch thần kinh 1 chút ý mà, con không cần để ý đâu!!!"Hà Diệu Linh câm nín.
Quả là 1 đôi mẹ con cực phẩm mà!!! Lâm Nhã cúi người xuống, vuốt ve mái tóc đen mềm mượt của Hà Diệu Linh, mỉm cười thân thiện:"Linh Linh, con giới thiệu về mình một chút được chứ?""Như anh Thần Vũ nói, con tên Hà Diệu Linh, năm nay bốn tuổi.
Con chỉ ở đây một mình, chiều tối con sẽ về!"Khác với Long Thần Vũ nhỏ tuổi không để ý nhiều, Lâm Nhã bắt ngay trọng điểm:"Linh Linh, sao con lại ở đây một mình? Là tự đến hay ai dẫn?""Mẹ đưa con đến!""Vậy mẹ con đâu?""Mẹ con đi rồi!""Đi đâu?"Hà Diệu Linh im lặng không nói.
Lâm Nhã như phát hiện ra điều gì nên cũng không hỏi nữa.
Long Thần Vũ lay lay cánh tay Hà Diệu Linh, vui vẻ dụ dỗ:"Em gái Linh Linh, đi chơi với anh đi, anh mua cho em thật nhiều thật nhiều kẹo!!""Con có tiền sao?" - Người mẹ vô lương tâm nào đó dội cho thằng con một xô nước lạnh tặng kèm mấy viên đá miễn phí."MẸ!!!!!!!!!!!"~ * * * * ~Long Thần Vũ vô cùng ra dáng một anh trai tốt mà dẫn Hà Diệu Linh đi chơi.
À, tất nhiên chúng ta không thể quên người trả tiền là phu nhân Lâm Nhu rồi.
Sau khi chơi chán đu qua, nhà ma, vòng đua ngựa, tàu lượn, Long Thần Vũ dẫn cô tới chỗ ném phi tiêu và vô cùng xuất sắc lấy về cho cô một con khỉ lông vàng đáng yêu.
Cầm con khỉ trong tay, mọi buồn phiền khi nãy như biến mất, Hà Diệu Linh vui vẻ quay sang nhìn Long Thần Vũ:"Anh Thần Vũ, hôm nay em rất vui, cám ơn anh nhiều!!""Không có chi!! (*^*)! Nhưng em phải giữ kĩ chú khỉ này nhé, nó là gia đình của em mà!!""Gia đình của em??""Thì chẳng phải em bảo cả nhà em là khỉ đó thôi.
Biết đâu đây là họ hàng xa nhà em thì sao?! \(*^*)/""...(@0@)..."Mọi cảm động gì đó đều là mây bay (→.→).
Sẽ có chuyện gì sảy ra nếu cô nhét con khỉ này vào mồm cái tên đang nhăn nhở kia nhỉ? Hà Diệu Linh nghiêm túc suy nghi\̃(^.^)/...Thấy con thỏ nào đó chuẩn bị cắn người, Long Thần Vũ thông minh đi vuốt lông:"Ngoan!! Không giận nữa.
Anh đùa thôi mà!! Bây giờ chúng ta ra khu đằng kia xem nàng bạch tuyết và bảy chú lùn nhé?!""Thì ra anh thích xem cái đó!!"Hà Diệu Linh trưng ra bộ mặt hóa ra anh trẻ con như vậy làm Long Thần Vũ hóa đá tại chỗ.
Lập tức, con rồng nào đó phun lửa tại chỗ:"Anh thích xem?!!!! Buồn cười!!!! Anh mà thích xem cái con nít đó hả hả hả!!!!""Vâng vâng vâng!!! Anh người lớn!!!!""Hừ!! Anh đề nghị xem phim còn không phải vì em sao? Các cô gái nhỏ đều yêu hoàng tử còn gì?"Hà Diệu Linh có chút buồn cười nhìn anh rồi mới lắc đầu lên tiếng:"So với hoàng tử, em lại càng thích chàng kỵ sĩ cơ!!!""Hửm? Tại sao?""Chàng kỵ sĩ sẽ luôn ở bên, âm thầm bảo vệ và hy sinh cho công chúa.
Trong mắt hoàng tử, công chúa chỉ là công chúa.
Nhưng trong mắt chàng kỵ sĩ, công chúa lại là lý do mà chàng tồn tại, là lý tưởng mà chàng tôn thờ.
Em luôn muốn có một chàng kỵ sĩ như vậy!!!"Long Thần Vũ nhìn chằm chằm cô một lúc rồi chạy ngay ra quán bán hàng gần đấy mua 1 sợi dây chuyền.
Thấy ánh mắt khó hiểu của cô, anh cười hì hì rồi đưa sợi dây chuyền ra:"Trong các câu chuyện ma pháp, mỗi chàng kỵ sĩ đều có một sợi dây chuyền là trái tim kỵ sĩ và tặng cho người mà mình muốn bảo hộ.
Sợi dây chuyền đính viên đá xanh này anh tặng cho em!!""Anh muốn trở thành kỵ sĩ của em sao???""Đúng vậy!! Sau đó anh sẽ đánh vào mặt tất cả những người muốn bắt nạt em!! Đánh chúng thành đầu heo luôn!!! (*^*)/ hừ hừ""Hì.
Anh muốn trở thành kỵ sĩ của em để đi đánh người đấy à??!!""Thì đó vốn là trách nhiệm của kỵ sĩ mà!! Bây giờ em cứ dùng tạm sợi dây này, một ngày nào đó anh sẽ tặng em một trái tim kỵ sĩ chân chính!!!""Anh nói thật hả??""Nam tử hán nói lời giữ lời!! Anh tuyệt không thất hứa!!(*^*)! Đó là tôn nghiêm của đàn ông!!""Chính anh nói đấy nha!!""Ừ, móc ngoéo nào!!""Móc ngoéo!!""Ai không giữ lời là con chó nhỏ!""Ừm , chó nhỏ!!"Lâm Nhã mắt long lanh tỏa sáng chụp lại hình ảnh đẹp đẽ của hai đứa trẻ kia.
Khung cảnh ồn ào náo nhiệt xung quanh chẳng thể ảnh hưởng đến chúng.
Đến nhiều năm sau, Lâm Nhã vẫn luôn giữ bức ảnh này.
Dưới ánh chiều tà đượm buồn man mác, hai đứa trẻ đứng đối diện nhau, hai ngón tay móc ngoéo, hai khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hai đôi mắt nhìn nhau như cả thế giới chỉ còn người đối diện.
Lâm Nhã lúc đó chỉ có thể nghĩ đến ba từ: "duyên tiền định"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...