Trọng Sinh Chi Vì Sao Lấp Lánh
"Em gái, sao em lại ngồi một mình ở đây vậy?""Em gái, anh dẫn em đi chơi nha?!""Em gái, em tên gì???""Em gái, sao em lại không để ý đến anh chứ??(←←)??""Em gái, anh rất đẹp trai đó!!(^~^)!!""Em gái~~~""Oa, con lợn bay trên trời kìa!!(0○0)!!!""Ế, kia có phải người ngoài hành tinh không??""Trời!! Quái vật ba đầu xuất hiện!!!""...(*^*)/, Nhìn kìa, một hành tinh sắp va vào chúng ta!!""Em gái, nói cho em một bí mật, thật ra anh là chiến binh vũ trụ mang trong mình nhiệm vụ cao cả bảo vệ thế giới này!!""Em gái à~~~ nói gì đi chứ!!""Nói đi mà, một từ cũng được.""A..""(*0*)...!Từ khác..""Ồ.."'(=.=) ..Từ khác..""Ờ..""(+_+)###...!Từ khác..""Ừm..""(+~+)...!Anh thua rồi!! Em tên gì vậy em gái???""Hà Diệu Linh!"'Tên thật hay!! Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi (^○^).
Anh tên là Long Thần Vũ!! Sao, tên rất hay đúng không?! Đúng không?! Đúng không?!""...(→→)"Hà Diệu Linh có chút khó tin nhìn Long Thần Vũ.
Người này thực là Long Thần Vũ sao? Là cái người lạnh lùng ít nói đã điên đảo không ít người Long Thần Vũ??? Sẽ không phải bị trúng tà đi??? Hay đi đứng không cẩn thận nên đầu va vào đâu rồi??Long Thần Vũ vẫy vẫy tay với Hà Diệu Linh nhằm thu hút sự chú ý của cô.
Thấy cô cuối cùng cũng nhìn mình mà không nghĩ vẩn vơ, Long Thần Vũ cười hì hì:"Em gái Linh Linh à, sao em lại ngồi một mình ở đây vậy??""Vậy anh thì sao? Sao anh cũng ngồi một mình ở đây?""Anh đi chơi mà!! Mẹ của anh đi mua bỏng ngô rồi.
Hừ, bà cứ như trẻ con ấy, làm anh lo lắng không thôi! Anh nhận nhiệm vụ từ cha phải đi trông không cho mẹ chạy loạn!! (*^*)/"Hà Diệu Linh run rẩy nhìn bộ dáng ông cụ non của Long Thần Vũ.
Ừ thì cũng người lớn phết nếu vứt cái ánh mắt cún con long lanh cầu khen ngợi cầu vuốt lông kia đi.
Để không làm tổn thương tinh thần thiếu nam, Hà Diệu Linh cố gắng nặn ra một nụ cười rồi khen ngợi:"Anh thật lợi hại!!""Không có gì!! Chuyện anh nên làm thôi!!"Long Thần Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trời.
Hà Diệu Linh có chút muốn cười.
Sao kiếp trước cô không nhận ra anh dễ thương như vậy nhỉ??? À không đúng, phải nói là sao kiếp trước cô và mọi người đều bị bộ mặt lạnh lùng của anh lừa nhỉ??Như nhớ ra điều gì, Long Thần Vũ tò mò hỏi cô:"Em gái Linh Linh, sao em lại ngồi đây vậy??""À, em chỉ đang đợi thôi.""Đợi?? Em gái Linh Linh đợi ai à?? Mẹ em sao??""Không, em đang đợi mặt trời lặn mà thôi.""Đợi mặt trời lặn? Để làm gì? Em muốn ngắm mặt trời lặn sao??""Không ạ!!""Vậy em đợi mặt trời lặn làm gì?""Lúc mặt trời lặn là lúc em về nhà.""A...!Về nhà? Em về 1 mình sao?""Vâng.""Vậy ba mẹ em đâu?""Ba em mất rồi" - Hà Diệu Linh nhún vai, cười nhẹ nhàng - "Còn mẹ ấy hả, em không còn mẹ nữa rồi."Long Thần Vũ năm đó bảy tuổi nghiêng đầu khó hiểu.
Lúc đó còn quá nhỏ để anh hiểu nụ cười của cô bao hàm cái gì.
Đợi đến khi hiểu được, anh chỉ hận lúc đó không ôm cô thật chặt vào lòng mà yêu thương, mà sủng nịnh, mà bảo hộ cô suốt đời.Hà Diệu Linh nhìn Long Thần Vũ với khuôn mặt nhăn nhó thì khó hiểu.
Anh có chuyện gì sao? Vừa nãy rõ ràng đang rất vui vẻ mà:"Anh không sao chứ? Có chuyện gì không vui ư? Khuôn mặt nhăn nhó như khỉ rồi kìa!!""Em mới là khỉ!! Cả nhà em đều là khỉ ý!!!""Vâng vâng vâng!! Vậy rốt cuộc anh làm sao vậy??""Không có gì, anh chỉ là có chút không thích thôi!!""Không thích cái gì cơ?""Nụ cười vừa nãy! Nó khó coi lắm! Anh không thích em cười như vậy!!"Hà Diệu Linh có chút bất ngờ nhìn anh sau đó khẽ mỉm cười, gật đầu:"Ừm!!""Ngoan!!"Long Thần Vũ hài lòng xoa đầu của cô.
Hà Diệu Linh chỉ cười chứ không đẩy tay anh ra.
Cô rút sợi dây màu đỏ ở tay ra và tết 1 cái bùa bình an nhỏ rồi đặt vào tay anh:"Tặng anh đó!! Quà cám ơn!!""Chậc!! Nể mặt em anh đành nhận cái này vậy!!(*^*)//""(+^+).."- Hà Diệu Linh câm lặng.Đúng lúc đó, 1 phu nhân tay cầm bỏng ngô bước đến, nhìn thấy Long Thần Vũ thì tức giận:"Tiểu tử thối kia!!! Lão nương bảo ngươi đợi ngươi lại đi tán gái là sao?? Lại tính lừa gạt con gái nhà lành hả?? Bao tuổi mà y chang ba ngươi vậy!!""Lão mẹ!!!!! Ngươi có để ta chút thể diện được không?????!!!!""Thể diện?? Đó là cái gì vậy?? Tiểu tử nhà ngươi có sao??"Phu nhân đó nói xong bèn quay sang nhìn Hà Diệu Linh cười xinh đẹp, mắt long lanh tỏa sáng:"Tiểu bảo bối dễ thương, con cẩn thận đừng để tiểu tử kia lừa.
Hắn ta chuyên lừa mấy đứa bé dễ thương như con vậy!!""LÃO MẸ!!! Người rốt cuộc có phải mẹ đẻ của ta không vậy????""Lão nương cũng muốn biết 1 người xinh đẹp dịu dàng hiền lành như ta lại có 1 đứa con như ngươi!! Chắc hồi đó y tá bế nhầm!!""Người tưởng con muốn sao!! Mẹ @@#$#%%^%""Tiểu tử ngươi thì #$%^##$"Hà Diệu Linh có chút khó tin nhìn cặp mẹ con kia!! Cô dùng ánh mắt thương hại nhìn Long Thần Vũ nhưng chính cô lại không biết trong đó bao hàm biết bao hâm mộ và ước ao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...