Mấy ngày sau đó, ngày nào Cố Minh cũng tìm đến, ngồi lôi kéo Đường Ngữ Âm.
“Có thiết ngày nào cũng đến như vậy, không biết mệt sao?” Đường Ngữ Âm ngồi trên giường, nhìn Cố Minh đang nhàn nhã uống nước trước mặt.
“Không mệt.
Dù sao thì, người sắp chết cũng không phải là anh.”
“Cố Minh, nếu như tôi đồng ý điều kiện kia, vậy thì ca phẫu thuật kia có được tiến hành ngay không?” Đường Ngữ Âm trầm mặc.
“Đương nhiên.”
“Được, tôi đồng ý.
Anh muốn làm gì tôi thì tùy, chỉ cần Long Mặc Thâm an toàn.”
“Được.”
Cố Minh vui vẻ đi ra ngoài, không quên ngoảnh lại nói một câu.
“Phải rồi, ngày mai em hết hạn bị phạt rồi, anh đến đón em.”
Cố Minh vừa đi, Hàn Viễn lại lò dò đi vào.
“Chị dâu, chị vậy mà lại phản bội đại ca của em.
nói cho chị biết, em sẽ không để yên đâu.
Em sẽ… sẽ…”
“Sẽ? Ngậm miệng, lại đây nhanh.”
Đường Ngữ Âm vẫy Hàn Viễn lại gần.
“Chị dâu có gì sai bảo?”
“Cậu… trong thời gian gần đây có bận nhiều việc không?” Đường Ngữ Âm cẩn thận dò hỏi.
“Chị dâu, chị lại định làm gì nữa đây.”
“Không có gì, chỉ là muốn thuê cậu làm bảo vệ.” Đường Ngữ Âm cười ranh mãnh.
“Chị tha cho em đi.
Cho dù chị thấy em là tiểu khả ái như vậy, nhưng ít nhất em vẫn là thiếu soái, là thiếu soái đấy.
Công việc của em rất nhiều.
Không giúp được chị đâu.
Tạm biệt.” Hàn Viễn quay người định rời đi.
“Đ.ứ.n.g I.ạ.i.”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hàn Viễn.
“Cậu thử bước thêm bước nữa xem?”
“Chị, chị dâu…” Hàn Viễn khổ sở quay đầu lại, nhìn Đường Ngữ Âm đang cười tươi sau lưng.
“Cậu ấy mà, căn bản là chẳng hiểu gì về tình hình hiện nay cả.
Cậu đừng tưởng tôi không biết, mọi công việc của cậu đều do Hàn Hân xử lý.
Cậu căn bản là chẳng làm cái gì cả.
Sao? Muốn tôi cáo trạng với cha cậu không?”
“Cái này…” Hàn Viễn nhăn mặt.
“Yên tâm đi.
Tôi không làm khó cậu.
Làm thì làm, không làm thì thôi.
Chẳng qua, nếu tôi mà xảy ra chuyện gì… đến khi Long Mặc Thâm tỉnh lại…” Đường Ngữ Âm buông Hàn Viễn ra, xoay người quay trở lại.
“Đừng đừng, em làm, em làm.
Chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị khỏi tên Cố Minh đó.” Hàn Viễn ôm lấy chân Đường Ngữ Âm kêu gào.
…
Hôm sau.
“Tiểu Âm, đi bên này.” Cố Minh cẩn thận cầm tay Đường Ngữ Âm dắt đi, Hàn Viễn đằng sau định ngăn lại nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Đường Ngữ Âm đành đứng yên.
Ra khỏi phòng sám hối, Cố Minh dẫn Đường Ngữ Âm về phòng, để cô ngồi xuống giường rồi cầm một bản hợp đồng đưa cho cô.
“Hiệu lực trong vòng 1 năm.
Em kí vào đi.”
Đường Ngữ Âm cầm lên xem, là hợp đồng tình nhân.
Khóe miệng cô bất giác cười chua chát.
Đến cuộc cùng, vẫn là phải bước vào con đường này.
“Sau một năm, tôi sẽ rời đi.” Đường Ngữ Âm đặt bút, kí tên vào rồi đưa lại cho Cố Minh.
“Được, theo ý em cả.” Cố Minh nhìn tập hồ sơ, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt.
Đường Ngữ Âm, cuối cùng em cũng thuộc về tôi rồi.
…
Nhanh như chớp, kì huấn luyện đã kết thúc.
Đường Ngữ Âm đang dọn đồ thì Hàn Viễn phóng như tên lửa chạy vào phòng.
“Chị dâu, chị dâu, thành công rồi, ca phẫu thuật thành công rồi.”
Hàn Viễn kích động cầm chặt cánh tay Đường Ngữ Âm mà lắc.
“Dừng dừng.
Cậu mà lắc nữa là tay tôi rời ra luôn đấy.” Đường Ngữ Âm mệt mỏi, gỡ tay Hàn Viễn ra.
“Chị dâu, chị không kích động sao?”
“Không.
Kết quả này tôi sớm đã biết rồi.”
Người thực hiện ca phẫu thuật này là Nguyên Bác, học trò xuất sắc nhất của ông ngoại nàng, hơn nữa tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này vốn đã rất cao.
Kết quả này cũng quá dễ đoán rồi đi.
Tiếp theo đây, cuộc chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, Cố Minh.
Cứ chờ mà xem, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là… đau khổ thực sự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...