Hai ngày sau.
“Chị dâu, đơn ly hôn làm xong rồi, chữ kí cũng đã có, anh ấy hôn mê nên em chỉ lấy được dấu vân tay, còn lại bây giờ, chính là chữ kí của chị.
Chị nghĩ kĩ rồi hãy kí, đồ em để ở đây, em ra ngoài trước.” Hàn Viễn đặt một tập hồ sơ lên bàn rồi lủi thủi đi ra ngoài, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Đường Ngữ Âm ngồi trên ghế, không nhúc nhích, dường như còn không nghe lời Hàn Viễn vừa nói.
Lúc này, Cố Minh lại tìm tới.
“Anh vào được không?”
“Tôi nói không thì anh sẽ cút à?”
“Sẽ không.” Cố Minh khép cửa, đi vào trong phòng.
“Vẫn chưa kí, đây là luyến tiếc sao? Không nỡ?” Cố Minh nhìn tập văn kiện để trên bàn, lại nhìn Đường Ngữ Âm đang phờ phạc xơ xác.
Lúc này, cô mới khẽ cựa mình, cầm cây bút lên, thẳng tay ký vào tập văn kiện kia.
“Vừa lòng anh chưa, có thể bắt đầu phẫu thuật rồi chứ?” Đường Ngữ Âm ném đơn ly hôn vào mặt Cố Minh.
“Rất tốt, giờ là điều kiện thứ hai.” Cố Minh vẻ mặt thỏa mãn nhìn vào tờ đơn ly hôn kia.
“Anh nói cái gì, điểu kiện số hai?” Cô ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Cố Minh.
“Đừng như vậy chứ, anh cũng đâu có nói là chỉ có một điều kiện.” Cố Minh mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ đê tiện không thể nào giấu được.
“Được, coi như anh giỏi.
Nói đi.”
“Kết hôn với tôi.” Cố Minh không vòng vo, trực tiếp nói thẳng.
“Cố Minh, tôi cảnh cáo anh, đừng có được voi đòi tiên.” Ánh mắt cô dần sắc lại, sát khí tỏa ra cũng nhiều hơn.
“Không kết hôn thì làʍ ŧìиɦ nhân.
Anh sẽ không từ bỏ em đâu.”
“Cố Minh, anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại sao? Chúng ta là không thể nào.
Tại sao anh phải cố chấp như vậy chứ? Để đạt được cái gì?” Đường Ngữ Âm nhịn không đánh anh ta một trận, cố gắng giải thích.
“Không làm thì thôi.
Em nên nhớ mạng sống của Long Mặc Thâm đang trong tay anh.” Cố Minh không nghe, chỉ bỏ lại một câu ngắn ngủi rồi đi ra ngoài.
…
“Chị dâu, hôm nay không khóc sao?” Hãn Viễn rón rén đi vào, ngồi chồm hổm dưới chân Đường Ngữ Âm.
“Sao phải khóc? Anh ta muốn trải nghiệm cảm giác có tình nhân mà.
Phải cho anh ta hưởng thụ nó thật tốt.
Ly hôn vẫn cưới lại được mà.
Tình nhân thì tôi hoàn toàn có thể ứng phó với anh ta.
Điều cấp bách bây giờ chình là tiến hành cấy ghép tim cho Long Mặc Thâm kìa.
Cậu nhớ, phải kiểm tra trái tim kia thật kĩ vào.
Đừng để Cố Minh có cơ hội giở trò trong đó.
Sau khi chồng tôi bình phục, tôi sẽ xử đến Cố Minh sau.
Đúng rồi, nhân đây cậu giúp tôi nhốt tên giáo quan hôm trước đánh tôi lại được không? Xong việc tôi sẽ cho ông ta nếm thử cảm giác ở trong vòng tay ấm áp của tôi, suиɠ sướиɠ đến nhường nào.” Đường Ngữ Âm cười nhẹ, nhưng Hàn Viễn nhìn thấy nụ cười này bỗng nhiên lại lạnh gáy.
Mắt nhìn của đại ca cũng thật đặc biệt a, chọn một người như vậy làm chị dâu của hắn, đúng là có chút khẩu vị.
“Nhìn đủ chưa, chưa đủ thì để tôi móc mắt cậu ra.” Đường Ngữ Âm lườm một cái, Hàn Viễn đã chạy mất dạng.
Cô ngồi lại, vắt tay lên trán suy nghĩ.
Mấy ngày nay vì chuyện của Long Mặc Thâm mà tâm trí cô loạn hết cả lên.
Đến những chuyện nhỏ nhặt cũng không thể suy nghĩ được chu đáo.
May mà có hai ngày này, tinh thần cô cũng đã bình tĩnh lại nhiều.
Chuyện trước mắt cần làm của cô cùng là đưa mọi thứ trở về đúng với dòng chảy quỹ đạo vốn có của nó.
Trước đây do cô can thiệp quá nhiều, khiến dòng chảy bị sai lệch, hậu quả chính là Long Mặc Thâm hôn mê không tỉnh.
Từ giờ về sau, mỗi một hành động của cô đều cần thật cẩn thận.
Nếu không dẫn đến hậu quả gì, ngay cả bản thân cô cùng không biết được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...