Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan


Không được, nhất định phải bịt miệng con nhãi này lại.

Không thể để nó cáo trạng trước được.
“Đường Ngữ Âm, bắt nạt bạn học, lại còn không biết hối cải, nhốt vào phòng sám hối một tuần.” Giáo quan giơ tay, tức thì mấy người hạ bộ liền tiến lên, giữ chặt Đường Ngữ Âm.
“Mâu đưa cô ta đi, còn nữa, chuyện ngày hôm nay, nếu như ai dám nhắc lại nửa chữ, vậy thì vào phòng sám hối chung với cô ta đi.” Giáo quan nói đầy hăm dọa, khí thể mạnh đến mức dọa cho đám người kia run rẩy một phen.
Đường Ngữ Âm bị bọn chúng bắt tới phòng sám hối của học viện.

Nới này chỉ rộng vẻn vẹn khoảng vài mét vuông, bên trong kê một cái giường nhỏ.

Cả phòng không có cái cửa nào ngoại trừ cửa đưa thức ăn bên ngoài.
“Gì đây? Nhà tù sao?” Đường Ngữ Âm giật tay ra.
“Đi vào.” Một người dùng tay, đẩy mạnh sau lưng khiến cô ngã nhào vào trong phòng rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Bị đẩy vào trong phòng tối, Đường Ngữ Âm bỗng có chút không quen mắt, liền bị vấp vào chân giường, ngã phịch xuống đất.
“Chết tiệt, vết thương sau gáy còn chưa khỏi nữa mà, cứ như vậy thì cơ thể mình còn chịu đựng nổi hay không đây?”
Cô mò mẫm, ngồi lên giường, dùng tay xoa bóp phần chân vừa bị va đập kia.
Chắc chắn Long Mặc Thâm đã biết chuyện cô bị nhốt vào đây rồi, cô không tin sau vụ bắt cóc của Đường Ân kia anh lại yên tâm để cô một mình nơi này.


Nếu như anh ấy đã biết, vậy thì cho đến lúc cô được thả ra cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Việc duy nhất bây giờ cô cần làm, chỉ có chờ đợi.

Năm ngày sau.
Đường Ngữ Âm vẫn bị nhốt trong phòng sám hối.
“Mình bị nhốt ở đây cũng năm ngày rồi, sao anh ấy vẫn chưa đến? Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Đường Ngữ Âm trầm ngâm.
Ngày mình bị nhốt vào đây hình như là ngày 12… hiện tại đã năm ngày trôi qua… vậy thì…
“…” 17 tháng 7, cột mốc này nghe rất quen…
17 tháng 7…
17…

Hỏng rồi!
Đường Ngữ Âm lao nhanh ra cửa, qua cửa đưa cơm thì đầu ra ngoài.

Vừa nhìn thấy lính gác, cô vội vàng gọi giật lại.
“Đại ca!”

“Có chuyện gì?”
“Có thể cho tôi gặp đại đội trưởng được không?” Đường Ngữ Âm nài nỉ.
"Không được, cô ngoan ngoãn ở trong đó đi, hết số ngày tự khắc sẽ được thả.
Lính gác xua tay, chực bỏ đi.
“Anh chắc chứ? Nếu như không gọi, tôi sẽ tự mình đi ra tìm đấy, mấy cái chốt cửa này không có tác dụng với tôi đâu.” Đường Ngữ Âm lạnh giọng đe dọa người kia.
“Cô…”
“Có chuyện gì?” Một giọng nói đanh thép vang lên, Đường Ngữ Âm theo phản ứng quay đầu lại, ánh mắt bỗng sáng lên vài phần.
“Đại đội trưởng!” Người kia đứng nghiêm, giơ tay chào.
“Có chuyện gì?”
"Báo cáo, người này nhất quyết muốn gặp ngài, còn nói nếu tôi không đưa cô ta đi tìm ngài thì sẽ tự mình phá cửa đi ra.
“Ồ, vậy sao?” Đại đội trưởng quay sang Đường Ngữ Âm, ánh mắt lại thêm vài phần sắc lạnh.
“Có thể nói chuyện riêng không, đại đội trưởng?”
“Có chuyện gì?”
“Nhất định là chuyện khiến đại đội trưởng hứng thú.” Đường Ngữ Âm ra vẻ thần bí, nói xong liền quay vào bên trong.
Đại đội trưởng ra hiệu cho người kia rời đi rồi theo Đường Ngữ Âm vào trong phòng.
“Bây giờ cô nói được chưa?” Đại đội trưởng sạm mặt, nhìn Đường Ngữ Âm ngồi ung dung trên ghế.
“Mời ngồi.”
“Có gì thì nói thẳng luôn đi, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt Long thiếu.” Đại đội trưởng ngồi xuống đối diện với cô.
“Vậy được, nói thẳng luôn, tôi muốn ra ngoài trước thời hạn.

Đại khái chính là đào ngũ ấy, không biết đại đội trưởng có thể giúp tôi không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận