Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan


“Ngủ đi, không nghịch nữa.”
Chụt!
Nhân lúc anh không để ý, cô lại nhào lên hôn anh một cái.
Lúc này, Long Mặc Thâm gần như mất khống chế, không chỉ tai mà cả khuôn mặt anh đều đỏ bừng.
“Ai nha, anh định làm gì với cơ thế bệnh tật này của em đây.” Đường Ngữ Âm lập tức kéo chăn trùm kín người, chỉ còn hở mỗi phần đầu ra ngoài.
“Em cố tình đấy à?” Anh nhìn cô bất lực, đánh cũng không được, mắng cũng không xong.
“Gì chứ, em đâu có biết gì đâu?” Đường Ngữ Âm chớp chớp mắt, ra điều ta đây vô tội đấy nhé.
“Ngủ đi.” Anh kéo chăn lên, vùi cô vào đống chăn to rồi quay người đi ra ngoài.
Gì chứ, không phải chỉ là trêu đùa chút thôi sao chạy nhanh như vậy để làm gì?

Sáng hôm sau, Long Mặc Thâm rời đi từ sớm, chỉ gọi lớp trưởng sang chăm sóc cho cô.
“Ngữ Âm, cậu không biết sáng nay Long thiếu ngầu thế nào đâu.”
“Sao vậy?”
"Anh ấy đứng trước toàn trường, trực tiếp phế bỏ chân của Đường Ân, cảnh cáo tất cả mọi người, đến cả đại đội trưởng cũng phải ra mặt xin lỗi.

Anh ấy còn đặc biệt xin nghỉ cho cậu ngày hôm nay đấy."Lam Vũ mặt đầy kích động nói.

“Trời ạ, đã bảo là đừng làm to chuyện rồi mà.” Đường Ngữ Âm thở dài.
“Gì chứ, vẻ mặt này của cậu là sao vậy hả, anh ấy làm vậy không phải là càng tốt sao? Ít nhất trong thời gian tới đây sẽ không ai dám làm phiền cậu cả.” Lam Vũ cầm một cốc nước, đi đến trước mặt Đường Ngữ Âm.
“Bỏ đi, anh ấy làm gì cũng được, đi tập hợp thôi.” Cô kéo tay Lam Vũ đi ra ngoài.
“Nhưng Long thiếu nói hôm nay phải để cậu nghỉ ngơi mà.”
“Lam Vũ, cậu lại đầu quân làm gián điệp cho anh ấy rồi à, rốt cuộc cậu có phải bạn mình không hả?”
“Nhưng mà…”
“Đi đi đi, không nhưng gì hết.” Nói xong, Đường Ngữ Âm kéo Lam Vũ một mạch ra cửa.
Vừa đóng cửa phòng lại, Đường Ngữ Âm đã hoảng hồn vì cảnh tượng bên ngoài.
Tân Tử ngồi ở một xó, đôi mắt thâm quầng vì cả đêm chưa ngủ.

Đứng kế bên là… Cố Minh?
“Lam Vũ, chuyện gì đây?”
“Cái cậu tên Tân Tử đó, tối qua đã đứng đây rồi.

Cố Minh thì gần sáng mới đến, còn cãi nhau với Long Thiếu một trận.


Thấy miệng anh ta không? Bị Long thiếu đấm cho đấy.” Lâm Vũ giải thích.
Sau khi hiểu đại khái tình hình, Đường Ngữ Âm đi thẳng đến chỗ Tân Tử, đỡ cậu ta dậy rồi đi thẳng.
“Tiểu Âm!” Cố Minh thấy cô sắp rời khỏi vội vàng gọi giật lại.
“Cố thiếu, chúng ta không thân.” Cô không quay đầu lại, nói một câu rồi bỏ đi thẳng.
Cố Minh, đến tận bây giờ mà anh vẫn còn vọng tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Nằm mơ!

“Hôm nay học gì vậy?” Thấy địa điểm tựa luyện là một hồ nước lớn, Đường Ngữ Âm liền quay sang hỏi lớp trưởng.
“Cậu nhìn không biết sao? Học lái thuyền đó.” Lớp trưởng thản nhiên ngồi chuẩn bị phao.
“Lái thuyền? Hết cái học rồi à?”
“Gì chứ, đâu đến mức tệ như vậy, cậu mau giúp mình sắp xếp đồ đạc đi.”
Mặc dù không muốn nhưng Đường Ngữ Âm vẫn bước đến bện cạnh lớp trưởng, giúp cô xếp đồ.
Bất ngờ, một bàn chân thò ra, ghì chặt tay Đường Ngữ Âm xuống nền đất.
“Còn phò chó chết này.” Tiếng nữ nhân chửi đầy đay nghiến.
Đường Ngữ Âm ngẩn lên, trước mắt là một cô gái xinh đẹp, mái tóc vàng óng cùng con người mày hồng ngọc khiến người ta mê mẩn.
“Bỏ chân ra.” Đường Ngữ Âm lạnh giọng.
“Tại sao tao phải bỏ? Chính mày đã cướp đi vị trí Long thiếu phu nhân của tao, hôm nay tao phải xử đẹp mày mới được.

Yên tâm đi, hiện tại giáo quan không ở đây, cũng sẽ không ai bênh vực mày đâu.

Tao sẽ chăm sóc cho mày thật tốt.” Cô gái kia cười man rợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận