Nghe tiếng nói, tất cả mọi người theo phản xạ đều quay về hướng nam thanh niên kia.
“Yo, đây không phải hạ nhân Du gia sao? Chỉ là con chó liếm chân chủ mà cũng dám lớn tiếng với bọn này?” Một tên thiếu gia đánh giá trên dưới thanh niên kia một lượt rồi bĩu môi chê bai.
“Ngươi…”
“Sao? Còn dám sủa lại? Xem ra mày chán sống rồi?” Một tên bước đến, dùng chân đạp cho người kia ngã lăn ra đất.
“Haha, chỉ là được Du gia tài trợ cho đi học mà vẫn lên mặt thế này à, mày coi bọn tao là không khí hả?” Một tên cũng đến góp vui, đá một cước vào bụng người kia khiến anh ta quằn quại trên đất.
“Tao nhớ không nhầm thì mày tên là Tân… Tử? Tân Tử đúng không?”
“Tân Tử gì chứ, Cẩu Tử thì có.”
Nói xong, cả đám phá lên cười, Tân Tử nằm im dưới đất, vai run run.
Đường Ngữ Âm nhìn Tân Tử, biết rõ anh ta đang khóc nhưng cũng không hề can dự, mặc kệ đám người kia vẫn đang chửi rủa anh ta.
Sống trên đời này, ai giàu kẻ đó thắng, nếu bản thân đã không có chức có quyền, nói không suy nghĩ như vậy cũng chỉ chuốc họa vào thân.
Lúc này cũng đã khoảng 10 phút trôi qua, đám người kia vẫn liên tục chế giễu Tân Tử.
Đường Ngữ Âm bắt đầu cảm thấy phiền, cô đứng dậy vươn vai, lườm đám người kia một cái.
“Đã xong chưa, về trễ là nhịn cơm, tôi không có nghĩa vụ phải chịu khổ cùng mấy người đâu.”
“Gì chứ, cô…”
"Đừng nói, cậu không biết cô ta là ai sao? Chán sống rồi?"Mội người vội vàng ngăn người kia lại.
“Đi mau, để cô ta tức giận thì không có gì tốt đẹp đâu.”
Ngay lập tức, đám người kia đứng dậy, chuẩn bị chạy tiếp, bỏ mặc Tân Tử vẫn ở phía sau quằn quại.
“Đứng dậy.” Đường Ngữ Âm đứng trước mặt Tân Tử, kéo anh ta ngồi dậy.
“Cảm ơn.” Tân Tử chật vật ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt những vết thương do bọn người kia gây ra.
“Cởϊ áσ.” Đường Ngữ Âm ngồi xuống, lôi trong người ra một đống bông băng.
Tân Tử cũng không phản đối, ngoan ngoãn cởϊ áσ ra, để lộ những vết thương chằng chịt trên người.
“Biết tại sao lúc nãy tôi không cứu cậu không?” Cô lấy thuốc sát trùng, lau lên vết thương đang rỉ máu, khiến Tân Tử rên lên vì xót.
“K, không biết.”
“Vì muốn cho cậu một bài học.
Cậu không có thế, cũng chẳng có quyền, ăn nói không suy nghĩ như vậy, cậu không nghĩ tới hậu quả sao?”
“Vậy tại sao bây giờ lại giúp tôi như vậy?”
“Thương hại.” Đường Ngữ Âm đáp gọn lỏn một câu.
“Là vậy sao?” Tân Tử lầm nhẩm, ánh mắt xẹt qua một thoáng u buồn.
“Quả thực lúc đó tôi quá tức giận, không kịp suy nghĩ liền…”
“Tôi biết, không chỉ riêng cậu mà tôi cũng rất muốn chửi cho đám người đó một trận.
Nhưng Tân Tử, cậu có biết không? Nếu như đổi lại người nói là tôi, thì bây giờ tất cả đã chạy đến nhà ăn rồi, không phải là còn quanh quẩn ở đây đâu.
Giữa tôi và cậu có một sự khác biệt, đó là sự khác biệt về giai cấp.
Đó là lý do tôi nói bọn họ phải nghe mà cậu nói liền bị bọn họ hành hạ như vậy.
Trước khi nói câu gì, cậu phải suy nghĩ xem, cậu nên nói cái gì, đừng như hôm nay nữa.
Hôm nay có tôi ở đây, vậy sau này tôi không ở đây thì sao? Ai sẽ cứu cậu đây?” Đường Ngữ Âm vừa băng bó, vừa giảng giải cho Tân Tử nghe.
Tân Tử chỉ im lặng nghe mà không nói câu nào, bất giác nước mắt trong khóe mi lại tràn ra.
“Khác biệt về giai cấp thì sao chứ, tôi không có tiền thì tôi không phải là con người à, mấy người tưởng có tiền là có tất cả sao? Tôi không quan tâm khác biệt giai cấp như thế nào, nhưng cũng không đến mức hành hạ tôi như vậy chứ, có tiền thì sao? Có tiền thì giỏi lắm à?”
“Đương nhiên là giỏi rồi.
Cậu thử nghĩ xem, không có tiền ai sẽ quan tâm đến cậu đây, không có tiền ai sẽ để ý đến cậu đây, không có tiền cậu cạp đất ăn sao? Có tiền không phải có tất cả.
Nhưng không có tiền, cậu thử nghĩ xem? Sống trong môi trường này lâu như vậy mà não cậu không thêm được chút chất xám nào sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...