“Em không sao, anh đừng lo lắng.
Chút chuyện này, không cần phải làm lớn lên đâu.” Đường Ngữ Âm mỉm cười.
“Thôi được rồi, Tiểu Âm con bé còn trẻ người non dạ, sai sót là điều không tránh khỏi, không nên trách con bé nữa.” Lão thái thái nghiêm giọng.
“Lão thái thái…” Mai Nhã dần cau có.
Cô ta mất công bố trí mọi chuyện như vậy, chính là để đợi con nhãi kia bị mất mặt, vậy mà lão thái thái lại đứng ra bênh vực giúp cô ta.
Đường Ngữ Âm này, tuyệt đối không thể giữ được nữa.
…
Trên đường về Cẩm viên.
“Vợ à, hôm nay em làm sao vậy?”
Long Mặc Thâm nhìn Đường Ngữ Âm lo lắng hỏi.
Ngày hôm nay, hành động của cô quả thực rất kì lạ.
Miệng nói anh không được gây sự với Mai Nhã, nhưng sau đó lại chạy đi trêu chọc bà ta…
“Em? Em đâu có sao, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Đường Ngữ Âm cười hì hì.
“Em còm giả vờ? Em có biết Mai Nhã là người như thế nào không? Nếu bà ta không nhịn được động thủ với em thì sao?” Long Mặc Thâm trầm mặc.
Hôm nay Mai Nhã mất mặt như vậy, khẳng động sẽ không tha cho cô.
“Anh yên tâm đi, bà ta hiện tại lo cho mình còn không xong, nói gì là động thủ với em.” Đường Ngữ Âm hôn lên má Long Mặc Thâm một cái lấy lòng.
…
Trong lúc này, tại một khách sạn cao cấp.
“Ưm… a…Anh nói xem, tại sao lão thái thái lại bênh vực con khốn kia vậy chứ, rõ ràng là nó sai mà lại quay sang trách cứ em… a…” Mai Nhã hổn hển nói với người đàn ông trước mắt.
“Đừng lo, sớm muộn gì thì nó cũng sẽ chết mà thôi, anh đã xem qua thuốc của con nhãi đấy rồi, đúng là từng phân thuốc đều là tuyệt phẩm.
Nhưng vậy thì đã sao? Càng giỏi thì càng nhiều người ganh ghét, chúng ta cứ việc ngồi chờ phim hay, đến thời cơ thích hợp liền giáng cho nó một đòn chí mạng, nó còn không phải quỳ xuống xin chúng ta tha thứ sao?” Dương Hoàn vừa làm “động tác” vừa trả lời.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, hơn nửa tháng rồi em mới gặp anh mà cứ nhắc đến người khác là sao hả, muốn bị anh trừng phạt à.” Hắn nói rồi thúc mạnh.
“A… haa… mạnh lên… ư…” Mai Nhã rêи ɾỉ.
“Khục…” Bỗng nhiên, trong miệng Dương Hoàn phun ra một ngụm máu đen.
Ngay sau đó, mắt hắn trợn tròn rồi ngã rầm xuống đất.
“Anh yêu!” Mai Nhã vội lao xuống, nâng tên này dậy.
Sau khi phát hiện Dương Hoàn đã không còn thở, Mai Nhã mặt cắt không còn giọt máu.
“Không… không thể nào… Dương Hoàn, anh tỉnh dậy đi…” Mai Nhã lay lay.
“Không được, bây giờ anh ta chết rồi, nếu như bị phát hiện thì mình chính là người bị tình nghi lớn nhất, phải trốn khỏi đây.”
Nghĩ vậy, Mai Nhã vội vàng đứng dậy, đi tìm quần áo mặc vào.
Nào ngờ, khi bà ta vừa mở cửa phòng khách sạn ra, một đám phòng viên đã ùa đến.
“Bà Mai, có nguồn thông tin cũng cấp cho chúng tôi rằng bà ở đây với nhân tình?”
“Liệu đây có đúng với sự thật không hay là có người muốn vu hãm bà?”
“Thưa bà, xin hãy trả lời…”
Mai Nhã tái mặt.
Tại sao phóng viên lại ở đây chứ?
“Không, tôi không biết gì hết, mau tránh ra.” Bà ta vội vàng đưa tay che mặt, định rời đi.
“A A A, gϊếŧ người rồi, Mai phu nhân gϊếŧ người rồi.” Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Tim Mai Nhã rụng như hòn đá.
Xong rồi, sao cô ta lại chạy vào trong đó được chứ?
Nghe tiếng hét, phòng viên vội ùa vào trong phòng, trên chiếc giường trắng toát, một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bất động trên giường, khóe miệng vẫn còn vệt máu chưa khô….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...