Sáng sớm, từng tia nắng rọi vào căn phòng, trên chiếc giường ọp ẹp, một cô gái đang say ngủ.
“Dậy ngay cho tôi, hôn lễ sắp tiến hành rồi mà cô vẫn còn ngủ sao?” Một người phụ nữ đi vào, dùng cây gậy đập liên tiếp lên người cô gái.
Lúc này, cô gái mới dần mở mắt ra.
Thấy người đã dậy, bà ta vứt cây gậy cuống sàn rồi rời đi, chỉ để lại câu nói.
“Cho cô nửa tiếng chuẩn bị, nhanh cái chân lên.”
Cô gái ngồi trên giường vẫn còn ngơ ngác.
“Mình vẫn còn sống?” Cô gái kinh ngạc đến thốt ra thành lời.
Cô run rẩy đến trước một cái gương nhỏ, đứng trước đó hồi lâu.
“Đường Ngữ Âm, mày sống lại rồi, ông trời cuối cùng cũng thương xót cho mày rồi.”
Nửa người dưới đau nhức nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, cơ thể trẻ trung trắng nõn mềm mại, như chưa từng trải qua năm tháng vất vả phong sương.
Mười năm trước, Đường Ngữ Âm vốn là thiên kim hoàn mỹ bậc nhất ở Hải Thành.
Cô sở hữu gương mặt xinh đẹp không ai sánh bằng, người người ca ngợi.
Đàn ông nhìn thấy cô thì xương cốt lập tức mềm nhũn.
Chỉ cần cô khẽ mỉm cười, vô số đàn ông sẽ sốt sắng dâng cả tính mạng cho cô.
Đường Ngữ Âm không dám tin, cô nhìn chăm chăm vào gương mặt cuốn hút trong gương.
Vừa nãy, người đàn bà kia có nói đến hôn lễ, sẽ không phải là hôn lễ của cô và Long Mặc Thâm chứ?
Vừa nghĩ đến cái tên này, sắc mặt cô thoáng trầm xuống.
Kiếp trước, Long Mặc Thâm kết hôn cùng cô, mặc cho cô không thích, vẫn chiều chuộng, chăm sóc cho cô, thậm chí sau này còn vì cô mà phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng Đường Ngữ Âm lại một lần nữa bị mở ra.
“Còn chưa thay đồ nữa, cô định lề mề đến bao giờ đây hả.”
Đường Ngữ Âm giật mình, nhìn về phía người phụ nữ đó.
“Dì Mân, đây là thái độ của người hầu đối với chủ nhân sao?” Đường Ngữ Âm cười lạnh, đi đến nhặt cây gậy mà bà ta vứt ở chân giường lên quật mạnh vào miệng bà ta.
“Cô…!!!” Người phụ nữ tức đến trắng bệch cả mặt, dùng tay chỉ vào mặt Đường Ngữ Âm, định mắng chửi gì đó.
Nào ngờ, cánh tay vừa đưa lên đã bị Đường Ngữ Âm đánh cho rụt lại.
“Phòng Mân, tôi cảnh cáo bà lần cuối, đừng có mà lên mặt với tôi.”
Người phụ nữ kia run lẩy bẩy, ngã huỵch xuống đất.
Kiếp trước, bà ta tiếp tay với Đường Ân, hành hạ cô chết đi sống lại.
Kiếp này, các người đừng hòng sống sót trong tay tôi.
Mặc kệ Phòng Mân, Đường Ngữ Âm bước ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt qua đám người hầu đang đúng rúm ró ở người của phòng.
“Còn trơ mắt ra đó làm gì? Mau giúp tôi thay đồ.”
Đám người hầu vội vàng tiến lên, giúp Đường Ngữ Âm khoác lên mình bộ váy cưới to đùng.
Cô liếc nhìn đồng hồ, còn bốn tiếng nữa.
Chỉ còn bốn tiếng nữa thôi là cô đã có thể thoát khỏi nơi này rồi.
Bỗng nhiên, cô nhớ lại những hồi ức lúc trước của cô và mẹ trong căn nhà này, trong chính căn phòng này.
Từ khi ba cô đưa tiểu tam của mình bên ngoài về, sức khỏe của mẹ cô dần yếu đi, đến mức không thể ngồi dậy nếu không có người đỡ.
Cô cũng còn nhớ, khi mẹ cô qua đời, cũng chính tại căn phòng này, bà đã nắm lấy tay cô, mong cô sống thật hạnh phúc.
Mẹ, con sẽ không để mẹ thất vọng đâu, con sẽ khiến cho hai mẹ con Lam Hinh Nhã phải gánh chịu hậu quả từ những việc làm của bà ta.
Sau khi trang điểm xong, người hầu lại đưa cô ra xe để đi đến nơi cử hành hôn lễ.
Đi được nửa đường, bỗng một người đàn ông nhảy ra, chặn đầu xe lại.
“Đứng lại, tôi tuyệt đối sẽ không để các người đưa A Âm đi đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...