CHƯƠNG 62
Đoàn Nhã thật cẩn thận đi vào khu nhà cho khách tới chơi.
Nơi này hiện chỉ có bốn người, đương nhiên, mỗi người riêng một phòng.
Chẳng qua thất vọng nhất là lúc tối Ngụy Tiếu Ngữ cứ khăng khăng đòi về phòng mình ngủ.
“Cưng à, em đừng như vậy,” người kia dịu dàng như muốn đem cả băng cũng phải tan ra thành nước, “anh không mong bị ba em phát hiện ra người hầu đem hai phần ăn sáng tới phòng em trước khi chúng ta kết hôn đâu.”
Hắn bỏ lại một câu như vậy rồi đi mất.
Đoàn Nhã bất mãn hồi tưởng lại.
Cô ta đương nhiên tôn trọng suy nghĩ của hắn, nhớ lời dặn của bác sĩ, cô ta phải tiết chế, không được cố chấp.
Đầu Đoàn Nhã đều hơi đau mỗi khi nhớ lại đề nghị của bác sĩ: “Cho dù hai người có yêu nhau thế nào đi chăng nữa thì hai người vẫn là hai người, cô không thể bắt anh ta ở cùng cô suốt ngày được.
Cô Đoàn Nhã à, có lẽ nguyên nhân thất bại trong tình yêu của cô chính là ở chỗ này.”
Thời gian trước, Đoàn Nhã khủng hoảng vô cùng, chia tay với Ngụy Tiếu Ngữ khiến Đoàn Nhã cảm thấy cuộc sống này dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đoàn U không ngừng yêu cầu Đoàn Nhã đến gặp bác sĩ tâm lý, vì sợ cô ta tự sát nên đã nghe theo đề nghị của bác sĩ tâm lý là nhốt Đoàn Nhã trong nhà.
Mãi đến ba tháng trước, mọi thứ mới có thể ổn định lại.
Đoàn Nhã thở dài, có lẽ chỉ có ba mới tin lời bác sĩ tâm lý đó đến vậy.
Đương nhiên là một vài đề nghị của ông bác sĩ đó cũng có chút hiệu quả.
Nghe lời đối phương, đó là điều đầu tiên phải làm.
“Cô phải để anh ta có quyền lợi phát biểu suy nghĩ của mình, anh ta không phải đồ vật trong tay cô, cũng không phải con nít ngây thơ không biết gì.”
Đoàn Nhã khẽ thở dài, cũng may trên đường lên phòng ở lầu hai, cô ta không gặp phải ai.
Đoàn Nhã không muốn đụng phải ai hết, nhất là Ngụy Tiếu Khiêm.
Nhớ tới Ngụy Tiếu Khiêm, Đoàn Nhã không khỏi cảm thấy bối rối, người đàn ông kia cử chỉ thật tao nhã, phong cách hoàn hảo, nhưng… lại khiến người khác cảm thấy vô cùng khó tiếp cận.
Đoàn Nhã đến trước cửa phòng Ngụy Tiếu Ngữ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Dãy nhà này rất yên tĩnh, Đoàn Nhã vô cùng quen thuộc nơi này, bởi đây chính là nơi cô nàng trưởng thành.
Ngước mắt nhìn lên cái đồng hồ cuối hành lang, giờ đã là một giờ sáng.
Tuy lúc này qua phòng Ngụy Tiếu Ngữ thì không thích hợp lắm, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ hẳn là sẽ không tức giận nhỉ, hơn nữa đây cũng là nhà của cô ta…
Đoàn Nhã nghĩ vậy liền an tâm hẳn ra, tiếp tục gõ gõ mấy tiếng nữa lên cửa, nhưng bên trong vẫn yên lặng như cũ.
Chẳng lẽ Tiếu Ngữ đang ngủ?
Cô ta khẽ đẩy cửa vào, “kẹt” một tiếng, cửa liền mở.
Đoàn Nhã vừa định đi vào phòng, lại nghe được giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ.
“Nghe tôi giải thích… Này, Tiểu Tịch… Em yêu… Cục cưng à…”
Lời của Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa dứt thì có người đã quát lên: “Cút đi!”
Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ càng lúc càng rõ, sau đó ập đến tiếng cửa đóng sập lại, dường như cả tòa nhà cũng phải rung lên.
Đoàn Nhã theo phản xạ chạy vào trong phòng, nghe được tiếng cầu xin của Ngụy Tiếu Ngữ cách vách truyền ra.
“Tiểu Tịch, em mở cửa ra đi… bên ngoài lạnh lắm…” Tiếng cầu xin của Ngụy Tiếu Ngữ nghe đáng thương vô cùng, sau đó là âm thanh đập lên cửa, “ít nhất em cũng phải nghe tôi giải thích chứ…”
Đoàn Nhã sững sờ tại chỗ, cô ta biết giọng nói ngoài hành lang chính là của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ gọi tên “Tiểu Tịch”, đó chắc là cậu trai gặp phải lúc chiều.
Đoàn Nhã từng thấy ảnh cậu ta.
Rất trẻ, thậm chí gương mặt còn vương nét trẻ con, con ngươi thật đen, đen đến kì lạ, da trắng trẻo, là một đứa trẻ thật xinh đẹp.
Hẳn là kiểu mẫu Ngụy Tiếu Ngữ thích…
Nhưng sáng nay Ngụy Tiếu Ngữ còn nói là muốn cậu ta đi mà…
“…Cho tôi một cơ hội được giải thích đi…” người cách vách la lên, hoàn toàn lơ luôn chuyện tại dãy nhà này còn lại hai người khác, đương nhiên anh trai sát thủ của hắn cùng với Ngụy Thất sẽ không có ý định ra tìm hiểu.
Khoảng nửa tiếng sau, âm thanh mới lắng lại, bởi hiệu quả cách âm các phòng rất tốt, cho nên Đoàn Nhã khẽ đẩy cửa ra để lộ một cái khe.
Đoàn Nhã nghe được tiếng cửa mở nhè nhẹ ở phòng cách vách.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch,” Ngụy Tiếu Ngữ dịu dàng dỗ dành, “nào, qua phòng bên đi, chúng ta vốn ở chung với nhau mà…”
Nói xong liền kéo cậu trai kia đi qua bên này, Đoàn Nhã vội vàng lùi lại đằng sau, ngó đông ngó tây tìm xem có chỗ nào để trốn không.
Đây đương nhiên là nhà của cô ta, cô ta cũng không phải là kẻ trộm, thế nhưng…
***
Cố Tiểu Tịch bị Ngụy Tiếu Ngữ kéo vào phòng.
Cố Tiểu Tịch cảm thấy buồn bực khó hiểu, thường thì y xử lý mọi chuyện tốt lắm.
Mấy ngày trước, y vẫn vững tin bản thân có thể giải quyết tốt chuyện tình cảm, nhưng tình huống hôm nay lại xảy ra.
Nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác, Cố Tiểu Tịch không ngờ nó lại tệ như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ ôm người phụ nữ khác, y vậy mà đau lòng đến thế.
Có thể, y vẫn tỏ ra bình thản trước mặt Ngụy Thất và Ngụy Tiếu Khiêm, nhưng y phải thành thật đối mặt với bản thân, đây là kinh nghiệm của đời trước, nếu không cuối cùng đau khổ chỉ một mình y.
Lúc nãy ở phòng cách vách, y một mình ngồi trên sofa, chầm chậm rót Baileys vào ly sữa, nhìn dòng rượu nâu vàng theo hình vòng cung hòa cùng sữa trong ly, sau quyện lại thành một.
Lúc này cánh cửa sau lưng bị người nhẹ đẩy vào, Ngụy Tiếu Ngữ đứng tại chỗ, vẻ mặt vô tội nhìn y: “Em biết tôi tới à?” Nói xong bước tới lấy cái ly, uống nốt chỗ rượu Baileys trong ly.
Lúc Cố Tiểu Tịch còn chưa phản ứng gì, Ngụy Tiếu Ngữ đã ngồi xuống sát bên Cố Tiểu Tịch, bàn tay theo thói quen đặt lên eo y, thuận tiện kéo y vào lòng: “Em yêu, có nhớ tôi không?”
Cố Tiểu Tịch thực không ngờ lại có người vô liêm sỉ đến mức này, dám bày ra cái vẻ vô tội nói mấy lời làm người khác chỉ muốn bóp chết hắn.
“Tiểu Tịch, em làm sao vậy, vì sao em trông lại có vẻ bất mãn vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ ân cần hỏi han, “em muốn nói gì?”
“…Cút ra ngoài!” Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng hắn, kéo cổ áo hắn, lôi thẳng đến cửa phòng…
***
Giờ phút này, Cố Tiểu Tịch ngồi trên sofa, mặt không đổi nét nhìn Ngụy Tiếu Ngữ đang cởi áo khoác.
Tên này một chút cũng không thay đổi, cử chỉ tao nhã, tóc đen, đôi mắt xanh đậm, rất sâu nhưng vẫn thật hiền hòa, nhiệt độ hắn tỏa ra khác biệt với anh trai, mỗi khi có người nhìn vào đôi mắt đó, phần lớn đều không thể kháng cự bị hấp dẫn.
Cố Tiểu Tịch mặc kệ hắn, đi đến tủ rượu lấy Baileys, lấy thêm đá trong tủ lạnh, rồi tự rót cho mình một ly.
Tuy đây được coi là rượu dành cho phái nữ, nhưng sau khi sống lại tới giờ, Cố Tiểu Tịch căn bản chỉ uống được nó, dù sao Baileys cũng là rượu mùi số một thế giới.
Chờ Cố Tiểu Tịch uống xong ly đầu tiên, Ngụy Tiếu Ngữ liền đứng trước mặt y, dáng vẻ đáng thương: “Có thể nghe tôi giải thích được chứ?”
“Không thể.” Cố Tiểu Tịch đáp lại thật rành rọt.
Ngụy Tiếu Ngữ xoay người lấy một chai Baileys cùng một ly Whiskey, rồi ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Tịch: “Vậy có thể cùng uống rượu không?”
“Không thể.” Cố Tiểu Tịch cố chấp đáp lại, sau đó uống cạn rượu trong ly, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngụy Tiếu Ngữ liền bắt lấy cổ tay y, kéo y quay lại trong lòng: “Em bằng lòng tới đây đã nói rõ em muốn một lời giải thích.”
“Là anh lôi tôi tới đây!” Cố Tiểu Tịch tức giận sửa lại lời hắn nói.
“Nhưng em vẫn ở đây.” Ngụy Tiếu Ngữ hùng hồn bật lại.
Cố Tiểu Tịch kêu lên: “Đó là vì anh liên tục kéo tôi đi!”
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của y: “Em yêu, đừng như vậy, em biết tôi yêu em mà.”
“…Bộ tôi trông giống con nít mới lên ba lắm hả?”
“Không hề giống chút nào,” Ngụy Tiếu Ngữ nhìn cậu trai trong vòng tay của mình, đôi mắt đen láy tĩnh mịch, hoang vắng, “hơn nữa trông còn trưởng thành hơn cả tuổi thật nữa.”
“Cho nên tôi không thích bị lừa gạt, bị phản bội.” Cố Tiểu Tịch nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tiếu Ngữ.
“Tôi không lừa gạt cũng không phản bội,” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng phản đối, “đó là công việc, tôi không thể lấy người phụ nữ kia làm vợ, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ ông già phân công.”
“…Cái này thật khó khăn.” Cố Tiểu Tịch nhíu mày.
Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên bờ môi mềm mại của Cố Tiểu Tịch: “Vì em, đành phải vậy thôi.”
Cố Tiểu Tịch đẩy hắn ra: “Nhưng tôi vẫn thấy không thoải mái.”
Ngụy Tiếu Ngữ quơ quơ chai rượu trong tay: “Tôi có thể uống rượu với em.”
Cố Tiểu Tịch đã qua cái tuổi ngây thơ, ấu trĩ rồi.
Ngụy Tiếu Ngữ đã nói rõ mọi việc, tiếp theo chính là thái độ của y.
Ngụy Tiếu Ngữ tuyệt đối không phải loại đàn ông có thể khống chế, khi hắn muốn đi, không gì có thể ngăn cản, ngược lại, lúc hắn muốn thứ gì đó, cũng không có gì có thể chống lại.
Cố Tiểu Tịch lại càng không ngu ngốc đến độ đi hỏi hắn, y và Ngụy gia, bên nào quan trọng hơn.
Bởi lời hắn nói bây giờ đại diện cho cả tương lai, mặc kệ dù cho mọi thứ đều thay đổi.
Đến lúc bắt hắn phải lựa chọn, hắn sẽ trung thành với sự lựa chọn đó, hơn nữa sẽ không hối hận — Ngụy Tiếu Ngữ chính là người như vậy.
“Được rồi, uống rượu.” Cố Tiểu Tịch hít một hơi.
Ngụy Tiếu Ngữ thực ân cần rót rượu cho Cố Tiểu Tịch, sau đó rót đầy cho mình, nhẹ nhàng cụng ly.
“Anh yêu em.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, sau đó dùng một hơi uống cạn rượu.
“Với tính cách thối nát của anh hả?” Cố Tiểu Tịch cũng uống nốt rượu trong ly của mình, nhịn không được cười nhạo hắn, “người khác nói mười câu thì có một câu giả, còn anh thì ba câu đã có một câu nói dối rồi.”
Ngụy Tiếu Ngữ cười cười, dường như không có ý phản bác, tiếp tục rót rượu vào ly của hai người.
Sự thật chứng minh, tửu lượng vốn không thể mang theo khi sống lại.
Giống như “mẹo uống rượu có trách nhiệm” của công ty Diageo – nhà sản xuất ra rượu ngọt Baileys: Nếu bạn là người lái xe, hoặc là tài xế thì khi uống Baileys xong phải kêu taxi hoặc đi chung xe với bạn về nhà.
Lái xe sau khi uống rượu là việc vô cùng nguy hiểm — dù sao nó cũng chứa cồn đến 17%.
Đối với thân thể hiện tại của Cố Tiểu Tịch, nó lại càng dễ dàng say hơn. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...