CHƯƠNG 57
Buổi sáng thức dậy, nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Ngụy Tiếu Ngữ, Cố Tiểu Tịch liền không khỏi kinh ngạc vì thần kinh thô của bản thân mình.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà y vẫn có thể mặc kệ một Đoàn U bụng dạ khó lường ngoài kia, hay mối quan hệ kỳ lạ này rồi ngủ ngon lành trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, một giấc đến thẳng bình minh!
Có lẽ thân thể của thiếu niên cần được nghỉ ngơi nhiều… Cố Tiểu Tịch tự nhủ lòng, hơn nữa còn chắc nịch đó không phải vì cái ôm của Ngụy Tiếu Ngữ có cảm giác đặc biệt an toàn.
Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng thoát khỏi ***g ngực Ngụy Tiếu Ngữ, đi qua một cái bàn cạnh đó, cầm một tờ giấy rồi rút thêm một cây bút từ trong ống ra.
Kiếp trước y thiếu nợ Đoàn U, cho nên y muốn trả lại cho ông ta.
Y có thể giúp cho Đoàn U cái gì đây, giúp Đoàn U giết chết hai anh em họ Ngụy, kia không phải tự tìm đường chết sao? Điều y có thể làm chỉ là cảnh báo ông ta, báo động cho ông ta biết sự việc bây giờ nguy hiểm cỡ nào, giống cảnh chuột đang khiêu khích mèo vậy.
Đương nhiên, con mèo này tuyệt đối không phải con Shirley xinh đẹp yếu ớt nuôi trong quán kia rồi.
Y còn nhớ nét chữ của Diệp Thu Sinh.
Từ khi sống lại, y đã luyện viết chữ sao cho giống của Cố Tiểu Tịch, bởi y không thể để người khác lần từ nét chữ mà tìm ra dấu vết khác được.
Y đã lâu không dùng đến nét chữ quen thuộc trước kia rồi.
Y đặt ngòi bút viết hai chữ Đoàn U lên mặt giấy, cái cảm giác quen thuộc này trong nháy mắt khiến y sinh ra ảo giác, dường như y lại nhớ tới Diệp Thu Sinh.
Nếu y còn là Diệp Thu Sinh, có lẽ sẽ rất hài lòng với mọi thứ của hiện tại, dù sao Ngụy Tiếu Ngữ trước nay chưa từng keo kiệt với người tình bao giờ, mà cứ nghĩ đến lợi nhuận của Lam Sắc Lệ Thủy thôi cũng đủ khiến người ta hưng phấn đến đêm bị mất ngủ rồi.
Thế nhưng suy cho cùng y cũng đã từng chết đi một lần, những chuyện ở kiếp trước của Diệp Thu Sinh sau khi uống nước Vong Xuyên giờ cũng chỉ còn một cái bóng nhàn nhạt.
Cố Tiểu Tịch đã sống lại một lần nữa, y cự tuyệt cảnh lại thỏa hiệp với tiền tài như Thu Sinh khi xưa.
Đột nhiên,Cố Tiểu Tịch phát hiện người trên giường động một chút, liền vo ngay tờ giấy trong tay lại, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Người trên giường đã tỉnh hoàn toàn, hắn dụi dụi mắt, thấy Cố Tiểu Tịch cầm viết ngồi trước bàn làm việc: “Em lại viết gì thế?”
“À… viết linh tinh thôi.”
Ngụy Tiếu Ngữ vặn mình một cái, không nói gì, cũng không hỏi tiếp, hắn đứng dậy rửa mặt: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ rồi.” Cố Tiểu Tịch trả lời, “Nhà này chắc cũng cung cấp bữa sáng nhỉ.”
“Đương nhiên, sao hỏi thế.”
Cố Tiểu Tịch chống cằm nói: “Nếu họ không cung cấp đồ ăn thức uống cho chúng ta, thì có khi không cần bọn họ ra tay chúng ta cũng đói chết rồi.”
“…Suy nghĩ của em thật bi quan,” Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y, “lộ ra em cảm thấy không an toàn.”
“Chắc là tại có anh ở đây.” Cố Tiểu Tịch lí nhí trong miệng, người đằng sau cũng không phản bác lại mà đi thẳng vào phòng tắm cạnh đó.
***
Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí yên lặng đến kỳ cục.
Người nhà họ Đoàn quả thật không ăn sáng cùng họ, bởi căn nhà này bản thân nó đã có một đống phòng rồi, thậm chí còn có cả phòng bếp lẫn đầu bếp riêng, để họ Đoàn tiếp đãi khách tới chơi.
Tuy việc cùng Ngụy Tiếu Khiêm ăn chung một bàn quả thật có chút không tưởng tượng nổi, nhưng Cố Tiểu Tịch không thể tự khó dễ cái dạ dày của mình được.
Ngụy Thất vẫn không ngồi xuống, anh đứng đằng sau Ngụy Tiếu Ngữ, hỗ trợ rót trà, sữa này nọ.
Sự tình nhìn mà càng bình lặng thì thường lại càng nguy hiểm.
Đoàn U không không lột mặt nạ, hình như cũng không có thêm hành động nào, và tuy thấy anh em họ Ngụy có thả lỏng với hưởng thụ quá đáng, nhưng trong lòng Cố Tiểu Tịch vẫn không khỏi hơi lo lắng.
Cố Tiểu Tịch dùng xong bữa sáng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định chuẩn bị đi tìm cục giấy ném ra cửa sổ hồi sáng.
Cố Tiểu Tịch vòng ra sau lưng căn phòng, phía dưới cửa sổ là một bụi tường vi.
Căn biệt thự này của Đoàn gia cũng không ít tuổi, tuy đồ đạc lẫn bài trí bên trong đã được thay đổi toàn bộ, nhưng cây cối xung quanh thì vẫn sum suê phát triển như cũ.
Nghe nói ban đầu bọn họ định để chỗ này làm nơi ở chính của người trong nhà, chẳng qua gần đây mới xây thêm một tòa nhà lớn hơn, cho nên mới biến nơi đây thành địa điểm chuyên tiếp đón khách tới chơi.
Tuy gia cảnh họ Đoàn từng có mấy lần sa sút, nhưng cơ ngơi này thì lúc nào cũng còn trong tay của họ.
Đằng sau tòa nhà là một cánh rừng nhỏ, nói chính xác thì bên này đáng ra là một vườn hoa, nhưng sau cây cối càng lúc càng nhiều, cành lá rậm rạp nên mới như bây giờ.
Cây cối cao to chắc khỏe, nghe nói lịch sử của dãy nhà có khi còn từ thời dân quốc kìa.
Những phiến lá xanh đậm cho dù vào mùa đông nhưng vẫn bừng bừng sức sống như thế, mọc lan ra khu vực phụ cận của căn biệt thự.
Bụi tường vi đã sớm khô héo, trên mặt tường còn sót lại dấu vết của lá cây héo úa cùng dây thường xuân dán lấy, cục giấy màu trắng nổi lên bần bật.
Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng thở ra, bước tới cầm lấy, sau đó xét nát nó, phủ lên chỗ mấy cái cành khô, chỉ cần mưa nhỏ một lúc là có thể làm mấy cái này biến mất.
Cố Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đúng như người thời nay nói, y quá căng thẳng hoặc mẫn cảm rồi, nhưng đó là thói quen lưu lại từ trên người Diệp Thu Sinh.
Tựa như hoàn cảnh sống của con người vậy, ý thức về mối nguy hiểm cũng khác nhau.
“Mày giấu cái gì thế?” Một âm thanh vang lên sau lưng Cố Tiểu Tịch, y lập tức xoay người lại, phát hiện ra người đằng sau là Đoàn Thù.
Đoàn Thù mặc áo len hở cổ màu xanh thẫm, bên trong là áo sơ mi kẻ xọc màu xám, nhìn qua trông khá giống một cậu sinh viên.
Đương nhiên, tuổi của tên này cũng không lớn lắm, chắc còn đang ngồi trên ghế trường đại học.
Tên này không mặc áo khoác, phỏng chừng là đột ngột chạy ra khỏi phòng.
Cố Tiểu Tịch nhìn xung quanh, quả nhiên trên nhánh cây lóe lóe chút ánh sáng, xem ra quanh đây đều có gắn thiết bị theo dõi.
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Không có gì, đi loanh quanh thôi.”
Đoàn Thù nhìn y, đi tới: “Thật không?”
Cố Tiểu Tịch cười cười: “Thật.” Con nít đúng là con nít, đáp án chẳng giống với mình tưởng chút nào, đương nhiên sẽ hỏi lại xác nhận lần nữa.
Đoàn Thù có vẻ không tin, đi đến trước mặt Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch sợ cậu chàng nhìn thấy mấy mẩu giấy, liền đứng trước mặt hắn mà không tránh đi.
Tim Đoàn Thù như nhảy loạn lên, hơi né tránh nhìn trực tiếp vào mắt y.
Hắn không biết vì sao có người con ngươi lại đen như vậy, không phải kiểu nhiều màu trộn lại, mà là tĩnh mịch, êm ả đầy bí ẩn, tựa như đang che giấu quá khứ, lại mịt mờ ánh sáng không chiếu tới được.
Đoàn Thù biết bố mình có rất nhiều bạn giường, đương nhiên bản thân hắn cũng có, đối với những người trong thế giới của bọn họ mà nói, đây cũng chẳng phải chuyện đáng chú ý gì.
Khi anh có tiền có quyền, người khác đều phải ngưỡng mặt lên nhìn, lúc đó anh sẽ nghĩ như trái đất này đang xoay quanh mình.
Đương nhiên, chuyện này có chút chủ nghĩa duy tâm, nhưng anh có biết một câu của mình thôi cũng sẽ khiến một vài sinh mệnh biến mất, một vài sinh mệnh vì mình không còn nhà để trở về, hoặc là được vinh hoa phú quý.
Muốn tìm được gì đó, đều ở trước mặt…
Hắn nhớ lại đêm gặp được y, tên này giống y như hắn tưởng tượng, chính là một bạn tình.
Thế nhưng chẳng ai lại thích tìm một người chung chăn chiếu nguy hiểm cả, cho nên hắn không ngờ người của Ngụy Tiếu Ngữ lại thuần thục rút súng chỉa vào tim hắn như thế.
Hắn nhớ rõ ánh mắt tràn đầy dục vọng ấy, bờ môi ướt át cùng thân thể mảnh mai, cả hơi thở hấp dẫn tràn ngập bầu không khí.
“…Cậu Đoàn, tôi đi trước nhé.” Cố Tiểu Tịch nhìn vẻ mặt thay đổi của Đoàn Thù, chào xong liền nghiêng người muốn chạy mất.
Ai ngờ Đoàn Thù lại vươn tay ra, chặn trước mặt Cố Tiểu Tịch.
“Cậu Đoàn còn việc gì sao?” Cố Tiểu Tịch nhíu mày.
“…Tôi xin lỗi vì chuyện lần trước.” Đoàn Thù quay đầu nhìn y, giọng điệu hết sức thành khẩn.
Cố Tiểu Tịch đẩy cánh tay hắn ra: “Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng còn chuyện tha thứ thì tôi cần chút thời gian.”
Cố Tiểu Tịch vừa định đi, cánh tay bị đẩy ra của Đoàn Thù đột nhiên túm lấy cổ tay y, giây tiếp theo, thanh niên này liền bắt lấy y.
“Không tránh được bao lâu đâu, em chính là của tôi!” Đoàn Thù nhả ra từng chữ một.
Cố Tiểu Tịch cười lạnh: “Xem ra Đoàn gia đúng là muốn tìm phiền toái với Ngụy gia rồi.” Y gạt tay hắn xuống, “Nhưng đừng lôi tôi vào.”
Đoàn Thù ngẩn người, cho tới giờ hắn chưa từng gặp qua biểu tình như vậy, ít nhất không có ai dám đối xử với hắn như vậy.
Dáng vẻ khinh miệt làm gương mặt thanh tú này xuất hiện cảm giác kiêu ngạo, quyến rũ, thậm chí có thể gọi là ghét bỏ.
Cậu ta ghét cái gì? Ghét hắn sao? Hay là cách thức nói chuyện lúc nãy?
Đoàn Thù chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đối mặt mặt với hắn như vậy, hoặc là nói, hắn căn bản không hy vọng dáng vẻ đó xuất hiện trên mặt của Cố Tiểu Tịch.
Hắn có thể cho phép thiếu niên này phẫn nộ hoặc là khinh miệt, nhưng đôi mắt kia chưa bao giờ chăm chú nhìn mình, cái loại ánh mắt luôn bay ra bên ngoài hắn.
Hắn giữ chặt lấy Cố Tiểu Tịch, ấn trụ bả vai y, đôi mắt đen bởi vì động tác của hắn mà có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng chỉ gợn sóng chứ không kinh sợ như cũ, thậm chí là thờ ơ.
Hắn định làm Cố Tiểu Tịch nhìn mình, nhưng đối phương vẫn lãnh đạm như cũ nhìn phía sau hắn, dường như chẳng dùng chút sức nào, khóe mắt y thật lạnh lùng.
Hắn nhớ tới ánh mắt của y tối hôm đó, động tình lại mê người như vậy, làm cho người khác không tự kìm hãm được.
“Em không thể đi.” Đoàn Thù lập tức nói.
Cố Tiểu Tịch có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là nụ cười lạnh lùng như trước, y kéo đôi tay trên vai mình ra: “Vì sao?”
“Chỉ là em không thể đi!” Đoàn Thù không rõ vì sao mình lại cố chấp như vậy.
Trước kia hắn thấy chính mình cùng những thanh niên khác chẳng khác gì, rất nhiều chuyện chẳng sao cả, hoặc là “mặc kệ nó!”, nhưng lúc này đây mọi thứ dường như không đúng.
Cố Tiểu Tịch từ kinh ngạc chuyển sang mỉm cười: “Anh chẳng phải đã nói tránh không được bao lâu nữa sao?”
Giọng điệu này tựa như ngày đó y đã nói với hắn cậu, là ai bắt cóc ai nhỉ, thật có chút hài hước.
Đoàn Thù vẫn nắm chặt lấy y: “Không, là hiện tại.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...