Trọng Sinh Chi Tự Do

Tới bữa sáng, hai người trầm mặc không nói gì, tâm tình vui vẻ của Hứa Quan Hạo lúc mới tỉnh dậy cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại vẻ mặt ngơ ngác, và đau khổ.

Ăn điểm tâm xong, Hứa Kiệt đứng lên với lấy cặp sách, sau đó quay sang nói với cái người còn đang ngẩn ngơ một câu: “Con đi học.”

Hứa Quan Hạo đặt bát xuống, cũng đứng lên theo. “Để tôi đưa em đi.”

Hứa Kiệt nhíu mày, đem lời từ chối nuốt xuống, gật đầu đi ra ngoài trước.

Suốt dọc đường đi, Hứa Kiệt cảm nhận được Hứa Quan Hạo đang nôn nóng, muốn nói lại thôi đến mấy lần. Cậu không hiểu, một người như Hứa Quan Hạo, rõ ràng đang đứng trên đỉnh cao, nắm giữ mọi thứ trong tay, vì sao lại tự đặt mình vào hoàn cảnh này, chấp nhất của người từ đâu mà đến, sao lại có thể kiên trì đến như vậy.

Xe dừng trước cổng trường, Hứa Kiệt lấy cặp sách rồi mở cửa xe, xuống xe bước được hai bước, quay đầu thì thấy Hứa Quan Hạo vẫn chăm chú nhìn mình, vì vậy đành quay trở lại.

“Người muốn tới công ty sao?”

Thấy Hứa Kiệt xoay người quay lại, Hứa Quan Hạo nhanh chóng hạ cửa kính xuống, nghe cậu hỏi vậy thì sửng sốt một lúc rồi gật đầu. “Ừ, thời gian rồi có nhiều việc chưa xử lý được.”

Cúi người xuống nhìn, Hứa Kiệt nói: “Đừng tới công ty, người mới ra viện, ở nhà nghỉ ngơi một hai ngày nữa.”

Nghe Hứa Kiệt nói xong, Hứa Quan Hạo không khỏi cao hứng. “Được, nghỉ mấy ngày rồi tới công ty.. tan học tôi sẽ đón em.”

“Ừ.” Hứa Kiệt đứng thẳng dậy, một lần nữa xoay người đi, lần này cũng không ngoái lại nhìn.

Bây giờ đang là đầu tháng ba, chẳng mấy mà tới kì thi chuyển cấp. Nếu còn ở kiếp trước, hẳn cậu sẽ học tập ngày đêm, nhưng bây giờ ngồi trong lớp cũng không còn cảm thấy khẩn trương như vậy, chỉ là nghiêm túc tới trường, giờ nghỉ sẽ nói chuyện với Vương Vọng mấy câu, làm bài tập xong cũng không động vào sách vở.


Buổi trưa, vừa có người mang cơm tới cho Hứa Kiệt, đều là món cậu thích ăn nhất, muốn mua cũng phải mất vài giờ mới mang về được.

Hứa Kiệt ăn xong, vừa đóng hộp cơm lại, có một bóng người đi tới, cậu ngẩng lên thì thấy Nghiêm Nhiễm dùng vẻ mặt buồn bã nhìn mình.

“A Kiệt, sao mấy ngày này cậu không để ý mình, cậu thực sự muốn chia tay sao?”

Ở kiếp trước, trước sinh nhật cậu một tuần, Hứa Quan Hạo uy hiếp cản trở bắt cậu phải chia tay Nghiêm Nhiễm, khi ấy cậu rất không cam lòng và rất giận Hứa Quan Hạo, cho nên ở tiệc sinh nhật thấy Nghiêm Nhiễm mới kích động như thế.

Cậu ngẩn người một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Chúng mình vẫn còn nhỏ, nên để tâm tới chuyện học hành thì hơn.”

Sắc mặt Nghiêm Nhiễn liền trở nên khó coi, ánh mắt phẫn nộ cùng thương tâm: “Vì Hứa Quan Hạo muốn cậu chia tay mình sao, A Kiệt, cậu có biết Hứa Quan Hạo là người như thế nào không? Anh ta..”

Trong lòng cả kinh, Hứa Kiệt quan sát nét mặt Nghiêm Nhiễm, chẳng lẽ cô ấy đã biết tình cảm của Hứa Quan Hạo dành cho cậu rồi sao?

Câu tiếp theo tựa như rất khó nói, Nghiêm Nhiễm vươn tay nắm chặt lấy tay cậu: “A Kiệt, cậu hãy nghe mình nói, cậu nên tránh xa Hứa Quan Hạo một chút, anh ta không giống như cậu tưởng tượng đâu, anh ta là..”

Có người tiến vào lớp học, Nghiêm Nhiễm cũng không nói tiếp, ánh mắt lo âu khôn xiết nhìn về phía cậu.

Mọi người ăn trưa xong lục tục trở về, Nghiêm Nhiễm cũng quay lại chỗ mình ngồi.

Hứa Kiệt nhớ tới sinh nhật mình hôm ấy, cậu thấy Nghiêm Nhiễm giống như nói câu gì đó với Hứa Quan Hạo, sau đó người mới tức giận hất rượu vào người cô ấy, thậm chí còn động tay với Nghiêm Nhiễm. Lẽ nào Nghiêm Nhiễm nói chính là chuyện này.

Vương Vọng trở về, thấy Hứa Kiệt đang đờ người ra liền lắc lư đi tới, từ sau bữa tiệc sinh nhật, cậu cảm thấy tên này có chút kỳ quái, cứ ngồi một chỗ mà đơ người ra, hoạt bát trước đây bay đâu hết cả, cũng chẳng còn lén nhìn bóng lưng Nghiêm Nhiễm như ngày trước, với chuyện học tập cũng nghiêm túc hơn.


“A Kiệt, ông đã hứa đưa ảnh chụp có chữ ký cho tui, tui vẫn chờ đó nha!”

Lấy lại tinh thần, Hứa Kiệt hướng Vương Vọng cười cười: “Ngày mai tôi sẽ đi lấy, Sở Hành đồng ý rồi.”

“Bỏ đi!” Hai mắt Vương Vọng sáng lên: “Ông tự đi lấy phỏng, thế là có thể gặp được Sở Hành rồi.. A Kiệt, tui cũng muốn đi, ông dẫn tui đi cùng đi, tui muốn chụp ảnh với Sở Hành.”

Thấy Vương Vọng kích động như vậy, Hứa Kiệt đỡ trán. “Cũng phải nói trước với anh ấy đã, để tối nay tôi gọi hỏi một chút.”

Lay lay cánh tay Hứa Kiệt, Vương Vọng cười cười: “Không cần đâu, ông cứ trực tiếp đưa tui tới là được, Hứa đại thiếu gia dẫn người tới, phỏng chừng Sở Hành còn đối với tui thân thiết hơn.”

Hứa Kiệt khẽ cười, rút tay mình ra: “Nói linh tinh gì thế! Tôi chỉ sợ đột nhiên dẫn ông tới, Sở Hành lại không chịu ký tên, ông vốn hay nóng nảy..”

“Thôi mà, anh em tốt, dẫn tui đi, tui xin ông đấy.”

Thấy Vương Vọng như vậy, Hứa Kiệt bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi! Vậy thứ bảy, tám giờ đợi tôi trước cửa công ty S&S, nếu may mắn có thể chụp ảnh cùng Sở Hành.”

Nghe Hứa Kiệt nói xong, Vương Vọng càng thêm kích động, miệng thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

Buổi chiều tan học, Hứa Kiệt vừa đeo cặp ra khỏi cổng trường đã thấy có xe đợi mình, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Hứa Quan Hạo.

Bước chân chậm lại, Hứa Kiệt đi về phía xe, Hứa Quan Hạo cũng từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cậu, đột nhiên người vươn tay ôm lấy cậu, Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, còn chưa kịp đẩy ra đã thấy người buông tay, nghiêng người kéo cậu lên xe.


Ngạc nhiên nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ngồi vào xe rồi, Hứa Quan Hạo cũng theo vào luôn, tài xế nổ máy rất nhanh. Lúc xe chuyển hướng, qua gương chiếu hậu, Hứa Kiệt thấy bóng Nghiêm Nhiễm đứng trước cổng trường.

Trông thấy Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt vô thức xoay người muốn nhìn theo, thế nhưng hai vai bị Hứa Quan Hạo giữ chặt lại.

“Hôm nay chủ nhiệm lớp em có gọi cho tôi.”

Hiểu được vì sao đột nhiên Hứa Quan Hạo ôm mình, Hứa Kiệt liếc mắt nhìn người: “Sao lại gọi cho người?”

“Nói là sắp thi chuyển cấp, muốn biết ý kiến của em.”

Tránh khỏi cánh tay của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt dựa sát vào ghế.

“Tiểu Kiệt, em dự định vào trường nào?”

“Trường Nam trung.”

“Không được!” Hứa Kiệt vừa nói xong, Hứa Quan Hạo đã lập tức phản đối.

Hứa Kiệt cau mày, khẽ cười một tiếng, cậu biết Hứa Quan Hạo sẽ không đồng ý cho cậu thi vào trường Nam trung. Trường này tuy rằng danh tiếng tốt, nhưng lại rất xa nhà, hơn nữa nội quy rất nghiêm, nếu ở xa nhất định phải ở ký túc, không thể ở bên ngoài, Hứa Quan Hạo đương nhiên sẽ không đồng ý.

“Tiểu Kiệt, trường ấy cũng không tốt như lời đồn, tôi có quen hiệu trưởng trường ấy, thật ra trường Nam trung..” Hứa Quan Hạo không khỏi xoắt xuýt, nhìn Hứa Kiệt đắn đo giải thích, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, Hứa Kiệt đành phải cúi mình.

“Không học Nam trung, con vào Bắc trung.”

Hứa Quan Hạo nhất thời sửng sốt, nhìn về phía Hứa Kiệt.”Em.. vừa rồi là em cố ý.”

Khóe miệng cong lên, Hứa Kiệt quay đầu nhìn về phía cửa sổ.


“Đứa nhỏ này..” Hứa Quan Hạo thở dài một tiếng, sau đó nhìn cậu khẽ nở nụ cười, cả người dựa sát lại, nắm lấy tay Hứa Kiệt.

Ngón tay nhẹ vuốt, Hứa Kiệt để mặc động tác của Hứa Quan Hạo.

Sáng thứ bảy tỉnh dậy, Hứa Kiệt ăn sáng rồi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, thế nhưng vừa đi tới cửa, lại thấy Hứa Quan Hạo cũng đi theo sau.

“Khụ, hôm nay tôi cũng có hẹn với lão tổng của S&S, chúng ta cùng đi nha.”

Hứa Kiệt nhướn mày, dừng bước chân: “Người biết rõ hôm nay con tới S&S còn cố ý hẹn tổng giám đốc công ty vào lúc này.”

“Như vậy chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Trong lòng có chút bất đắc dĩ cùng phiền toái, Hứa Kiệt cất lời, giọng nói có vẻ không vui. “Nếu người không muốn con đi ra ngoài thì cứ nhốt con lại đi, việc gì phải phí công gặp giám đốc để theo con.”

Sắc mặt nhất thời cứng đờ, ánh mắt Hứa Quan Hạo trở nên u ám. “Nếu em không muốn cùng đi với tôi, vậy buổi chiều tôi đi vậy.”

Trực tiếp xoay người đi, cả dọc đường Hứa Kiệt đều cau mày thật chặt, cũng tự dặn bản thân không được quay đầu, thẳng đến khi xe chuyển bánh, cậu mới có thể dựa vào ghế thở phào.

Cậu ghét cảm giác này, ghét Hứa Quan Hạo ở trước mặt mình cẩn cẩn trọng trọng tỏ vẻ khoan dung, Hứa Quan Hạo vốn không phải người như vậy, cậu biết rõ dáng vẻ Hứa Quan Hạo lúc làm việc như thế nào, khi ấy người kiên cường bất khuất, đầy vẻ cao sang kiêu ngạo, người ngoài không ai dám coi thường Hứa Quan Hạo, người là chủ nhân của Hứa gia, là bá chủ chốn thương trường.

Thế nhưng trước mặt cậu, Hứa Quan Hạo chỉ có khoan dung và nhượng bộ, cậu cảm thấy mệt mỏi, nhất là khi cậu biết vì sao Hứa Quan Hạo trở thành như vậy, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Trước đây cậu vốn cho rằng, là Hứa Quan Hạo chiều chuộng mình, giống như cha chiều con, nhưng bây giờ cậu đã rõ tâm tư trong lòng Hứa Quan Hạo, biết nguyên nhân là bởi vì sao. Cậu chỉ có thể suy đoán, Hứa Quan Hạo làm vậy, là mong đợi một ngày.. cậu có thể thích người.

Đối mặt với Hứa Quan Hạo, tâm tình cậu rất phức tạp, kiếp trước không biết tình cảm Hứa Quan Hạo dành cho mình, cho nên dù hai người mâu thuẫn tới đâu, với người cậu vẫn đều tôn kính và yêu thương. Cậu coi Hứa Quan Hạo như trưởng bối trong nhà, dù là trước kia hay cả khi bị nhốt, với Hứa Quan Hạo vẫn đều một lòng kính yêu.

Thế nhưng từ khi biết rõ tâm tình của người, cậu không khỏi cảm thấy buồn bực và thất vọng, cậu không thể tin đây là người mà cậu đã kính yêu mười năm, người đã nuôi lớn cậu mười năm.

Mà bây giờ, cậu tận mắt thấy Hứa Quan Hạo ôm mình chết, lần thứ hai phải đối mặt với Hứa Quan Hạo, mặc dù trong lòng vẫn rất thất vọng, thế nhưng cũng không còn tức giận, chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí thấy ở trước mặt mình, Hứa Quan Hạo luôn cẩn cẩn trọng trọng cố ý lấy lòng, lại thấy chua xót và khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui